bên đồng quê – tình yêu bình dị

Chương 3: Đường làng yên bình


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Sáng sớm hôm sau, Lâm thức dậy khi ánh bình minh còn lấp ló sau những rặng tre. Không gian xung quanh vẫn yên ắng, chỉ có tiếng chim hót và tiếng gà gáy xa xa vang vọng. Anh mở cửa bước ra sân, hít một hơi thật sâu, cảm nhận mùi sương còn vương trên lá cỏ, hương thơm dịu nhẹ của rơm rạ và đất mới. Đây là buổi sáng đầu tiên anh thực sự sống lại nhịp sống làng quê sau nhiều năm xa cách.

Trên tay Lâm là một giỏ đan nhỏ, anh quyết định đi chợ sớm, để cảm nhận rõ hơn nhịp sống giản dị mà thân thương của dân làng. Con đường đất đỏ dẫn từ nhà ra chợ còn ẩm ướt sương đêm, những vũng nước nhỏ phản chiếu ánh hồng của trời. Tiếng côn trùng râm ran, tiếng lá xào xạc theo từng bước chân khiến anh thấy mọi thứ bình yên đến lạ.

Khi bước vào khu chợ nhỏ ở cuối làng, Lâm lập tức cảm nhận được sự sống động đầy sức sống. Các bà, các chị đã dọn hàng từ trước, tiếng rao ríu rít hòa cùng tiếng cười nói thân mật. Mâm rau xanh mướt, những bó rau thơm còn đọng sương, trái cà chua đỏ mọng, bí ngô vàng tươi, cùng những rổ cá, con tôm tươi rói khiến không gian tràn đầy màu sắc và hương vị quê hương.

Một bà trung niên nhìn thấy Lâm, mỉm cười: “Cháu Lâm về rồi hả? Lâu quá mới thấy!” Giọng nói ấm áp, thân thuộc khiến Lâm bất giác nhớ ngoại. Anh gật đầu, cũng nở nụ cười: “Dạ, con mới về đây ạ.” Bà ấy cười hiền, đưa tay vỗ vai anh: “Ở thành phố về, chắc nhớ nhà lắm nhỉ. Ăn gì không, bà cho thử rau mồng tơi vừa hái sáng nay.”

Lâm nhận lấy bó rau, cảm giác tay mình chạm vào còn đọng sương mát lạnh, mắt anh nhìn quanh chợ, thấy những gương mặt quen thuộc, trẻ con chạy nhảy, vài ông già ngồi kể chuyện, mọi thứ đều hiền hòa, thân mật. Một người bán bánh hỏi nhìn Lâm, nheo mắt cười: “Cháu lại về làng, lần này chắc không đi đâu nữa chứ?” Anh cười, cảm giác ấm áp lan tỏa.

Đi dọc chợ, Lâm thấy cô gái hiền dịu đang xếp rau vào giỏ, dáng người nhỏ nhắn, tóc buộc gọn gàng, ánh mắt e dè nhưng trong sáng. Một hình ảnh khiến trái tim anh thoáng rung động, nhưng anh vẫn giữ khoảng cách, chỉ lặng lẽ quan sát. Dường như cô ấy là một phần quen thuộc mà anh chưa từng gặp trong tuổi thơ của mình, và ngay lập tức anh cảm thấy tò mò, muốn tìm hiểu.

Chợ sớm mang đến cho Lâm một cảm giác khác hẳn với thành phố: ở đây mọi thứ chậm rãi, con người gần gũi, tình làng nghĩa xóm lan tỏa qua từng lời chào hỏi, từng nụ cười, từng món đồ trao tay. Anh nhận ra rằng, những điều giản dị ấy mới chính là thứ anh cần sau bao năm bon chen nơi phố thị.

Trên đường về, giỏ rau trên tay nặng trĩu nhưng tim Lâm lại nhẹ bẫng. Cảm giác bình yên len lỏi khắp cơ thể, anh mỉm cười, nghĩ rằng nơi đây, giữa nhịp sống chậm rãi, anh sẽ tìm thấy sự an yên, tìm lại những ký ức đẹp đẽ và có thể bắt đầu một cuộc sống mới. Một buổi chợ bình dị thôi, nhưng với Lâm, nó mở ra cả một thế giới thân thương, nơi anh sẽ học cách sống chậm, cảm nhận đời, và gặp gỡ những người sẽ trở thành một phần quan trọng của cuộc đời mình.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×