Ngày hôm ấy, nắng sớm trải nhẹ trên mái ngói, chiếu qua tán cây rợp bóng, khiến con đường đất đỏ lấp lánh những hạt bụi vàng. Lâm đang cõng giỏ rau về nhà sau buổi chợ, vừa bước tới bến nước nhỏ cạnh làng, thì ánh mắt anh vô tình chạm vào một dáng người đang cúi thấp bên bờ ao.
Cô gái ấy đang múc nước, áo dài tay xanh nhạt vắt gọn, mái tóc đen nhánh buộc thấp, vài sợi tóc rủ xuống gương mặt trắng hồng, làm cho nụ cười hiền dịu của cô lấp ló sau làn nước trong vắt. Lâm không thể rời mắt. Có điều gì đó trong ánh nhìn e dè, thẹn thùng nhưng trong sáng, khiến anh như muốn tiến lại gần mà vẫn giữ khoảng cách.
Hương – đó là tên anh nghe dân làng nhắc khi cô qua chợ – nhẹ nhàng đặt xô nước xuống, quay sang nhìn Lâm với ánh mắt vừa tò mò vừa thận trọng. Lâm khẽ cười, giọng trầm ấm: “Chào em, cô gái đi lấy nước sớm à?” Hương hơi giật mình, cúi đầu xuống, vạt tóc che khuôn mặt, rồi khe khẽ trả lời: “Dạ… chào anh. Em… em lấy nước cho gia đình ạ.”
Khoảnh khắc ấy, Lâm cảm nhận được sự e dè, nhút nhát trong từng cử chỉ của cô, nhưng đồng thời là sự dịu dàng và tươi sáng, như một bông hoa vừa hé nở. Anh bước chậm, không muốn làm cô bối rối, nhưng trong lòng đã nhen nhóm một niềm tò mò, muốn tìm hiểu thêm về cô gái quê hiền lành này.
Hương đặt xô nước lên bờ ao, đôi tay nhỏ nhắn run run khi nhìn Lâm cầm giỏ rau đi qua. Cô khẽ mỉm cười, một nụ cười e ấp, khiến Lâm cảm giác tim mình như lạc nhịp. Anh chợt nhớ tới tuổi thơ mình, nơi bến sông này từng là nơi chơi đùa với lũ bạn, giờ đây lại xuất hiện một hình ảnh dịu dàng, e thẹn nhưng khiến anh muốn tiến lại gần, muốn chạm vào một phần yên bình mà lâu nay anh tìm kiếm.
Lâm đứng lại, nhấc giỏ rau lên cao cho nhẹ, rồi nói khẽ: “Buổi sáng ở đây thật đẹp, phải không em?” Hương gật đầu, ánh mắt lấp lánh niềm vui đơn sơ: “Dạ, ở quê… lúc nào cũng yên bình như vậy.” Giọng nói trong trẻo, nhẹ nhàng như tiếng chuông gió thoảng qua mái hiên, khiến Lâm càng thêm cảm giác muốn được ở gần.
Anh nhìn Hương một hồi lâu, rồi khẽ hỏi: “Em có hay ra bến nước sớm như thế này không?” Hương cúi đầu, e dè đáp: “Dạ… thỉnh thoảng thôi ạ, lúc có việc…” Chỉ vài câu chuyện ngắn ngủi nhưng với Lâm, hình ảnh cô gái ngoan, hiền dịu, e dè ấy đã in sâu vào tâm trí. Anh biết rằng, nơi làng quê này, giữa nhịp sống chậm rãi và giản dị, sẽ còn nhiều lần anh gặp cô, và mỗi lần như thế, cảm giác trong lòng anh lại dịu êm hơn.
Khi Lâm bước tiếp về nhà, Hương vẫn đứng bên bờ ao, nhìn theo bóng lưng anh, ánh mắt thoáng chút bối rối nhưng lấp lánh niềm vui. Trong lòng Lâm, một điều gì đó nhẹ nhàng nảy nở – sự tò mò, sự ấm áp, và có lẽ là lần đầu tiên sau bao năm xa quê, anh cảm thấy một niềm rung động tinh khôi.
Bến sông, con đường đất đỏ, ánh nắng sớm, tiếng nước vỗ vào bờ, và cô gái ngoan e thẹn – tất cả hòa quyện thành một buổi sáng khiến Lâm thấy mình thực sự đã trở về quê hương, và bắt đầu một chương mới trong cuộc đời, nơi mà những mối tình giản dị nhưng chân thành sẽ dần nảy nở, cùng với nhịp sống chậm rãi nhưng đầy ắp những cảm xúc tinh khôi.