Sáng hôm sau, Lâm quyết định thử sức với mảnh vườn sau nhà ngoại. Sương vẫn còn đọng trên lá, gió thoảng mang theo hương đất ẩm. Anh nhìn mảnh đất rộng chưa đầy một sào, tưởng chừng đơn giản nhưng thực ra lại đầy thử thách. Tay cầm cuốc, tim vừa hồi hộp vừa háo hức, Lâm hít một hơi thật sâu, chuẩn bị cho “nhát cuốc đầu tiên”.
Nhưng ngay khi nhấc cuốc lên, anh mới nhận ra rằng công việc tưởng dễ dàng lại khó nhằn đến mức nào. Nhát cuốc đầu tiên lao xuống, đất cứng, cuốc bật ngược lại khiến Lâm giật mình, văng một chút bụi đất lên áo. Anh liếc quanh, thấy vài người hàng xóm già đang đứng gần, mỉm cười nhìn mình. Tiếng cười nhỏ thoáng qua, không ác ý nhưng đủ để Lâm đỏ mặt.
“Ôi, người thành phố mới về à?” một cụ già gọi, nheo mắt cười. “Nhìn cái nhát cuốc mà như đang múa kiếm!”
Lâm cười gượng, xoa bụi trên tay. Anh biết mình vụng về, nhưng không nản lòng. Anh thử lại, nhấc cuốc cao hơn, căn góc chuẩn hơn, nhưng lần này nhát cuốc lại nghiêng, đào được một rãnh xiên xiên, đất văng lên chân. Hơi thở anh dồn dập, mồ hôi lấm tấm trên trán, nhưng trong lòng lại dấy lên một niềm vui lạ thường – vui vì cuối cùng mình cũng đang lao động, chạm tay vào mảnh đất quê hương mà ngoại từng chăm sóc.
Hương, vừa từ bến nước đi qua, đứng bên hiên quan sát. Cô mỉm cười, ánh mắt lấp lánh sự thích thú pha chút bẽn lẽn. Thấy Lâm vật lộn với cuốc, cô khẽ bước tới, giọng nhẹ nhàng: “Anh để em giúp một chút nhé, nhát cuốc đầu tiên mà…”
Lâm hơi ngạc nhiên, nhưng cũng vui vẻ gật đầu. Hương cầm tay anh, hướng dẫn góc cuốc, nhịp nhát vừa phải. Chỉ vài nhát, rãnh đất đã thẳng hơn, mềm hơn. Lâm nhìn cô, lòng bỗng thấy ấm áp. Sự hiền dịu, cẩn thận và tỉ mỉ trong từng cử chỉ khiến anh càng thêm cảm giác dễ chịu, gần gũi.
Dân làng đứng quanh, vẫn mỉm cười và thì thầm: “Người thành phố về mà ngố thật, nhưng mà dễ thương.” Tiếng cười vang nhẹ nhàng, không chê bai mà như hòa nhịp với nụ cười của Hương. Lâm cũng cười, thấy mình như hòa nhập với nhịp sống nơi đây, không còn cảm giác lạc lõng hay xa lạ nữa.
Sau một buổi sáng vất vả, mồ hôi nhễ nhại, nhưng mảnh vườn đã bắt đầu có những hàng rạch thẳng tắp, đất tơi xốp, sẵn sàng cho những hạt giống sắp được gieo. Lâm đứng giữa mảnh đất, thở phào, nhìn Hương đứng bên cạnh, đôi mắt cô ánh lên niềm vui giản dị. Anh thấy tim mình rung động – không phải vì thành công của việc trồng rau, mà vì sự gần gũi, chân thành mà cô mang lại.
Buổi sáng kết thúc, Lâm về nhà, áo quần lấm lem đất, nhưng lòng tràn đầy hứng khởi. Nhát cuốc đầu tiên có thể vụng về, có thể khiến người khác cười, nhưng nó cũng đánh dấu một khởi đầu – một hành trình mới, nơi anh sẽ học cách sống chậm, cảm nhận cuộc sống, và gần gũi hơn với những con người hiền lành, chân thành quanh mình.
Trên bờ hiên, Hương đứng nhìn theo bóng lưng Lâm, ánh mắt e dè nhưng lấp lánh nụ cười, như muốn nói: Cậu ấy thật khác, nhưng… dễ thương quá. Và trong khoảnh khắc ấy, Lâm nhận ra, những ngày tháng giản dị này, những nhát cuốc vụng về, sẽ chính là những ký ức đẹp đẽ nhất của anh nơi quê nhà.