Sáng hôm sau, ánh nắng nhẹ chiếu qua cửa sổ căn hộ nhỏ của Văn Tiểu An. Cô thức dậy với một cảm giác vừa hồi hộp vừa căng thẳng. Ngày thứ hai tại công ty Âu Dương Tập Đoàn, nhưng cô biết rõ rằng thử thách sẽ không hề giảm bớt. Môi trường mới, đồng nghiệp mới, và áp lực từ vị CEO lạnh lùng – tất cả đều khiến cô vừa mong chờ vừa lo lắng.
Cô nhanh chóng chuẩn bị trang phục gọn gàng, chỉnh chu hơn hôm qua. Áo sơ mi trắng, chân váy đen thanh lịch, mái tóc buộc cao gọn gàng. Khi đứng trước gương, cô tự nhủ: “Hãy tự tin, Tiểu An. Đây không phải quán cà phê nữa. Đây là thế giới của anh ấy – và mình phải bước qua.”
Khi Tiểu An bước vào sảnh công ty, bầu không khí đã khác hẳn hôm qua. Nhân viên di chuyển nhanh, ánh mắt tập trung, điện thoại reo liên tục. Cô hít sâu, bước theo hướng dẫn của lễ tân và tiến thẳng lên tầng 37.
Ngay khi bước vào phòng, cô cảm thấy sự chú ý dồn vào mình. Một nhóm nhân viên nữ đứng thành vòng tròn, ánh mắt tò mò pha chút khinh miệt. Trong số đó, cô gái áo vest trắng hôm qua, tên là Lâm Ngọc, tiến lại gần, nụ cười mỉa mai trên môi:
“Chào cô, hôm nay lại đến rồi à? Nghe nói hôm nay cô sẽ tham gia buổi họp nội bộ với CEO. Không biết cô có đủ tự tin không?”
Tiểu An cảm thấy tim đập nhanh, nhưng cô không để lộ sự sợ hãi. Cô hít sâu, nhìn thẳng vào Lâm Ngọc:
“Em sẽ cố gắng hết sức.”
Lâm Ngọc nhếch môi, bước đi, nhưng vẫn thầm thì với một đồng nghiệp khác:
“Chỉ là một cô gái quán cà phê, dám bước vào buổi họp của CEO… thật là… hài hước.”
Tiểu An cố gắng lảng đi, nhấn chìm sự lo lắng trong lòng. Nhưng cô biết rằng, cuộc chiến đầu tiên không chỉ là công việc, mà còn là thái độ, cách cô đứng vững trong thế giới mới này.
Buổi họp bắt đầu. Âu Dương Dịch bước vào phòng, ánh mắt sắc bén nhưng vẫn tràn đầy uy quyền. Nhân viên lặng yên, tất cả tập trung vào từng cử chỉ, từng lời nói của CEO. Tiểu An đứng lặng một góc phòng, tay nắm chặt sổ tay, nhịp tim rộn ràng.
Khi Dịch trình bày chiến lược kinh doanh mới, một đồng nghiệp nữ khác – vốn luôn có ác cảm với Tiểu An – thốt lên với giọng châm chọc:
“Cô mới vào mà đã tham gia họp với CEO, dám nói ý kiến sao? Hay chỉ nhìn thôi cho biết?”
Tiểu An đỏ mặt, cố nén cảm giác bực bội. Cô biết rằng, bất cứ phản ứng nào quá mạnh cũng sẽ trở thành điểm yếu trong mắt đồng nghiệp. Nhưng trước thái độ khinh thường này, cô không thể im lặng hoàn toàn.
“Em chỉ muốn góp ý với dữ liệu mà em tổng hợp. Nếu có sai sót, em sẽ sửa ngay,” Tiểu An nói, giọng nhỏ nhưng kiên định.
Lúc này, Âu Dương Dịch quay sang, ánh mắt sắc bén dừng lại trên cô. Giọng anh trầm, đầy uy quyền:
“Ý kiến của Tiểu An rất đáng tham khảo. Ai có vấn đề gì, hãy trình bày một cách chuyên nghiệp, đừng dùng lời lẽ thiếu tôn trọng.”
Cả phòng lặng đi. Đồng nghiệp nữ kia đỏ mặt, không ngờ CEO lại bảo vệ Tiểu An. Một vài người khác bắt đầu nhìn Tiểu An với ánh mắt khác – vừa ngạc nhiên vừa tôn trọng.
Tiểu An cúi đầu, tim vừa lo sợ vừa hạnh phúc. Cô không ngờ rằng, Âu Dương Dịch – người vừa lạnh lùng vừa uy quyền – lại đứng ra bảo vệ mình như vậy. Khoảnh khắc đó, cô cảm nhận được một cảm giác an toàn mà cô chưa từng trải qua.
Sau cuộc họp, Tiểu An trở về bàn làm việc. Cô vẫn bận rộn sắp xếp hồ sơ, nhưng tâm trạng khác hẳn. Một cảm giác nhẹ nhõm và hứng khởi lan tỏa trong lòng. Cô biết rằng, mình vừa ghi điểm trong mắt CEO – và hơn thế, cảm nhận được sự quan tâm tinh tế từ anh.
Tuy nhiên, Lâm Ngọc không dễ dàng bỏ qua. Cô tiếp tục theo dõi, tìm cách tạo áp lực nhỏ. Trong lúc Tiểu An đi lấy hồ sơ, Lâm Ngọc cố tình va chạm, làm rơi một số tài liệu quan trọng. Những đồng nghiệp khác nháo nhào, nhưng Tiểu An nhanh chóng nhặt lại.
“Đây là lần đầu em gặp phải chuyện như thế này…” Tiểu An tự nhủ, hơi run nhưng vẫn kiên định.
Người đứng gần đó, Âu Dương Dịch, đã quan sát từ xa. Anh tiến đến, giọng trầm mà nghiêm nghị:
“Lần sau, nếu có ai làm phiền cô, hãy báo cho tôi. Không ai được phép cản trở công việc của cô.”
Lâm Ngọc đỏ mặt, im lặng. Không chỉ vì bị quát, mà còn vì nhận ra rằng Âu Dương Dịch thực sự coi trọng Tiểu An. Khoảnh khắc này, quyền lực và uy tín của Dịch trở thành lá chắn bảo vệ cô gái nhỏ bé.
Tiểu An đứng đó, tim đập nhanh, cảm nhận được sự ấm áp và an toàn chưa từng có. Một phần trong cô bắt đầu tin rằng, dù thế giới này đầy thử thách, nhưng nếu có Dịch bên cạnh, cô có thể đứng vững.
Buổi chiều, Tiểu An được Dịch mời ngồi lại, giọng trầm nhưng dịu dàng hơn:
“Hôm nay cô làm tốt. Nhưng đừng quên, ở đây, công việc không chỉ là nhiệm vụ. Cô phải học cách đứng vững trước áp lực, trước đồng nghiệp, và trước chính bản thân mình.”
Tiểu An gật đầu, ánh mắt lấp lánh:
“Em hiểu rồi. Em sẽ cố gắng hết sức.”
Dịch nhìn cô, nụ cười thoáng qua – hiếm hoi nhưng ấm áp:
“Tốt. Tôi hy vọng cô sẽ không chỉ làm tốt công việc, mà còn biết cách tự bảo vệ mình.”
Khoảnh khắc đó, Tiểu An nhận ra rằng, Âu Dương Dịch không chỉ là sếp – anh còn là người đứng sau, bảo vệ, hướng dẫn và quan tâm cô theo cách riêng. Một cảm giác rung động lạ lùng len lỏi trong tim cô, vừa sợ hãi, vừa háo hức.
Ngày làm việc kết thúc, Tiểu An rời công ty, ngồi trên taxi trở về nhà. Cô nhìn ra cửa kính, thấy thành phố lung linh dưới ánh hoàng hôn. Trong lòng cô, vừa có niềm hạnh phúc vì vượt qua thử thách, vừa có sự tò mò về Âu Dương Dịch – người đàn ông lạnh lùng nhưng lại bảo vệ cô một cách tinh tế và đầy quyền lực.
Còn Dịch, đứng tại phòng làm việc tầng 37, nhìn ra bầu trời chiều tà:
“Cô gái nhỏ này… dường như càng ngày càng khiến tôi khó rời mắt.”
Một mối quan hệ mới, đầy thử thách nhưng cũng tràn ngập những rung động và tình cảm chưa nói ra, bắt đầu nảy nở. Tiểu An bước chân vào thế giới xa hoa và quyền lực, nhưng bên cạnh cô luôn có người lặng lẽ quan sát, bảo vệ – Âu Dương Dịch.
Ngày đầu tiên chứng minh một điều: trong thế giới công sở khắc nghiệt, sự dũng cảm, kiên trì và chính trực sẽ giúp cô gái nhỏ đứng vững, đồng thời mở ra một chương mới trong trái tim cô – và trong trái tim của vị CEO lạnh lùng.