bên em suốt cuộc đời

Chương 4:


trướcsau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Buổi sáng trong căn hộ nhỏ của Văn Tiểu An bắt đầu như mọi ngày. Cô thức dậy sớm hơn, chuẩn bị kỹ lưỡng cho công việc. Hôm nay, cô biết sẽ phải đối mặt với nhiều thử thách hơn. Sau ngày đầu tiên đầy áp lực và lần đầu được bảo vệ bởi CEO, cô cảm thấy vừa hào hứng vừa lo lắng.

Cô thay bộ áo sơ mi trắng cùng chân váy đen, buộc tóc gọn gàng. Trước gương, cô tự nhủ: “Hôm nay mình sẽ chứng minh bản thân. Dù là cô gái quán cà phê, nhưng mình cũng có thể đứng vững trước thử thách.”

Khi bước vào công ty, không khí đã nóng hơn bình thường. Một vài đồng nghiệp ném ánh nhìn tò mò, thậm chí khinh bỉ về phía cô. Trong số đó, Lâm Ngọc vẫn giữ thái độ khinh miệt. Hôm nay, cô ta đã chuẩn bị một kế hoạch “nhỏ” để khiến Tiểu An mất mặt trước mọi người.

Trong cuộc họp sáng, trưởng bộ phận giao nhiệm vụ mới: một dự án quan trọng liên quan đến khách hàng VIP. Tiểu An được phân công tổng hợp báo cáo tài chính chi tiết. Cô chăm chú, ghi chép tỉ mỉ từng chi tiết. Nhưng chưa kịp hoàn thành, Lâm Ngọc bất ngờ đưa cho Tiểu An một tập tài liệu bị “sắp xếp lộn xộn”, thậm chí có vài dữ liệu giả.

“Cô kiểm tra giúp tôi nhé. Có gì nhầm lẫn thì báo ngay.” Lâm Ngọc nói, giọng ngọt ngào nhưng ánh mắt đầy ẩn ý.

Tiểu An nhận lấy, không nghi ngờ gì, và bắt đầu phân loại, chỉnh sửa. Khi báo cáo được gửi lên, trưởng bộ phận phát hiện một vài số liệu chưa đúng và gọi cô lên. Tiểu An đỏ mặt, cảm thấy nhục nhã: “Em không hiểu sao… em đã kiểm tra kỹ rồi mà…”

Đúng lúc đó, Âu Dương Dịch bước vào phòng. Ánh mắt anh lạnh lùng, giọng trầm:

“Có chuyện gì?”

Trưởng bộ phận, hơi lúng túng, nói:

“Báo cáo… có vài số liệu sai sót, nhưng không biết do ai…”

Dịch nhìn thẳng vào Tiểu An, giọng trầm nhưng chắc chắn:

“Cô ấy không sai. Kiểm tra lại hồ sơ này.”

Khi mọi người rà soát lại, mới phát hiện một số tài liệu bị chỉnh sửa sai từ nguồn ban đầu – tất cả đều là thủ thuật của Lâm Ngọc. Cả phòng im lặng. Dịch tiến lại gần Tiểu An, ánh mắt như muốn nhấn mạnh:

“Tiểu An làm đúng. Ai cố tình gây khó dễ sẽ phải chịu trách nhiệm.”

Tiểu An cảm thấy tim đập mạnh, vừa bối rối vừa biết ơn. Cô chưa từng nghĩ rằng, một người quyền lực như Dịch lại đứng ra bảo vệ mình công khai như thế.

Sau buổi họp, Tiểu An trở về bàn làm việc. Trong lòng cô vẫn còn rộn rã cảm xúc: vừa hào hứng, vừa lo lắng về phản ứng của đồng nghiệp. Lâm Ngọc không chịu bỏ qua, vẫn rình rập, thậm chí còn thở dài đầy khinh miệt: “Một cô gái quán cà phê, cũng dám đứng trước CEO… Thật đáng cười.”

Cảm giác bị soi xét khiến Tiểu An căng thẳng, nhưng cô biết rằng bản thân phải học cách tự bảo vệ. Cô nhủ thầm: “Mình sẽ không bị đánh bại. Dù có khó khăn đến đâu, mình cũng phải đứng vững.”

Buổi trưa, khi Tiểu An chuẩn bị ăn nhẹ tại phòng nghỉ, Dịch bước tới, gương mặt nghiêm nghị nhưng ánh mắt dịu dàng:

“Cô ổn chứ?”

Tiểu An ngước lên, hơi đỏ mặt:

“Vâng… em ổn.”

Dịch nhìn cô, giọng trầm:

“Đừng lo lắng quá. Ai gây khó dễ cho cô, tôi sẽ biết.”

Câu nói đơn giản nhưng chứa đựng sự bảo vệ sâu sắc. Tiểu An cảm thấy một luồng hơi ấm tràn vào tim, một cảm giác an toàn mà cô chưa từng trải qua. Cô lặng lẽ nhìn anh, cảm giác vừa bối rối vừa hạnh phúc.

Chiều hôm đó, công việc trở nên căng thẳng hơn khi dự án tiến hành gấp rút. Tiểu An đang sắp xếp hồ sơ, thì Lâm Ngọc lại tìm cách tạo áp lực. Cô ta đưa một tập báo cáo thiếu sót, và ánh mắt đầy ý cười khi nhìn Tiểu An.

“Cô xem thử, chắc lần này cô sẽ phải chịu trách nhiệm nặng nề đấy.”

Tiểu An hít sâu, cố gắng kiềm chế cảm xúc. Nhưng khi nhìn vào những con số lộn xộn, cô nhận ra rằng sẽ không thể tự xử lý nhanh chóng. Tim cô bắt đầu đập nhanh, mồ hôi nhễ nhại.

Ngay lúc đó, Dịch bước vào. Anh quan sát tình hình, giọng trầm:

“Làm gì vậy?”

Lâm Ngọc hơi sững, không ngờ CEO xuất hiện. Dịch tiến lại gần, ánh mắt sắc bén:

“Tiểu An đang tập trung làm việc. Ai gây cản trở sẽ chịu trách nhiệm trước tôi.”

Cả phòng im lặng. Lâm Ngọc đỏ mặt, không dám tiếp tục khiêu khích. Dịch cúi xuống nhìn Tiểu An, giọng dịu dàng hơn:

“Cô không cần lo lắng. Tập trung vào công việc của mình là đủ.”

Tiểu An cảm thấy tim đập rộn ràng. Lần đầu tiên cô cảm nhận được rằng, trong thế giới khắc nghiệt này, không chỉ bản thân mình cần mạnh mẽ mà còn có người đứng sau bảo vệ.

Buổi chiều kết thúc, Tiểu An rời công ty, đứng trước cửa kính nhìn ra đường phố. Ánh hoàng hôn chiếu vào mái tóc cô, tạo nên một khung cảnh vừa lãng mạn vừa tĩnh lặng. Cô nhủ thầm:

“Dù thế giới này có khó khăn đến đâu, mình sẽ không bỏ cuộc. Và… có lẽ, mình cũng đang dần rung động trước anh ấy.”

Còn Dịch, đứng ở phòng làm việc tầng 37, nhìn ra bầu trời chiều:

“Cô gái nhỏ này… mỗi ngày càng khiến tôi không thể rời mắt. Và tôi nhận ra, mình muốn bảo vệ cô, không chỉ là công việc mà còn là trái tim…”

Ngày hôm đó chứng minh một điều quan trọng: trong thế giới công sở đầy cạnh tranh, thử thách và hiểu lầm, sự dũng cảm, trung thực và chính trực sẽ giúp Tiểu An đứng vững. Đồng thời, mối quan hệ giữa cô và Âu Dương Dịch dần nảy sinh những rung động đầu tiên – sự quan tâm, bảo vệ, và tình cảm khó nói thành lời, nhưng đủ sức làm trái tim hai người gần nhau hơn.


trướcsau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×