bên em suốt cuộc đời

Chương 5:


trướcsau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Ngày hôm sau, Văn Tiểu An thức dậy với một cảm giác lạ lùng trong lòng. Dù hôm trước đã trải qua nhiều căng thẳng và được Âu Dương Dịch bảo vệ, cô vẫn cảm thấy vừa hồi hộp vừa mong chờ. Cô tự nhủ: “Hôm nay mình sẽ làm tốt hơn nữa. Không chỉ là công việc, mà còn là cách chứng minh bản thân trong mắt anh ấy.”

Cô chuẩn bị trang phục kỹ lưỡng hơn, áo sơ mi trắng kết hợp chân váy đen thanh lịch, mái tóc buộc cao gọn gàng. Khi đứng trước gương, cô nhìn vào đôi mắt mình, ánh mắt kiên định hơn. “Tiểu An, hãy mạnh mẽ và tự tin. Đây là thế giới mới, và anh ấy sẽ chứng kiến sự trưởng thành của mình.”

Khi bước vào công ty, không khí hôm nay khác hẳn. Nhân viên đi lại tất bật, ánh mắt chăm chú hướng về dự án quan trọng đang tiến hành. Tiểu An cảm nhận áp lực nặng nề hơn hôm qua, nhưng đồng thời có một niềm vui nhẹ nhàng len lỏi: cô biết rằng, ở đây có Âu Dương Dịch luôn âm thầm quan sát và bảo vệ cô.

Buổi sáng, cô được phân công kiểm tra báo cáo tài chính, chuẩn bị cho một cuộc họp quan trọng với khách hàng VIP. Lâm Ngọc vẫn chưa từ bỏ ý định gây khó dễ, cô ta lại tìm cách chỉnh sửa dữ liệu một cách tinh vi, khiến Tiểu An gặp khó khăn khi rà soát.

Cô hít sâu, nhăn nhó một chút, nhưng kiên định tiếp tục công việc. Tim cô đập nhanh, vừa lo lắng vừa tập trung, cố gắng không để lộ sự căng thẳng.

Khi Tiểu An đang mải mê kiểm tra hồ sơ, Âu Dương Dịch tiến đến gần, giọng trầm nhưng dịu dàng:

“Cô cần giúp đỡ không?”

Tiểu An đỏ mặt, lắc đầu:

“Vâng… em tự làm được.”

Dịch nhìn cô, ánh mắt trầm sâu như muốn đọc thấu suy nghĩ của cô. Một luồng cảm giác ấm áp lan tỏa trong Tiểu An, khiến cô vừa bối rối vừa vui sướng. Lần đầu tiên, cô cảm nhận rõ ràng sự quan tâm tinh tế của anh – không chỉ là bảo vệ, mà là ánh mắt quan tâm khiến cô rung động.

Buổi trưa, khi Tiểu An đang ăn nhẹ tại phòng nghỉ, Dịch bước tới, mang theo vài tờ tài liệu. Anh nhìn cô, giọng trầm nhưng nhẹ nhàng:

“Hôm nay cô làm việc tốt, nhưng đừng quên nghỉ ngơi. Căng thẳng quá sẽ ảnh hưởng tới hiệu quả.”

Tiểu An ngước lên, mắt lấp lánh, giọng run run:

“Cảm ơn anh… em sẽ chú ý.”

Dịch đưa tờ tài liệu cho cô, tay chạm nhẹ vào tay cô khi đưa qua. Tiểu An cảm nhận một luồng điện nhẹ chạy qua, tim đập nhanh. Cô vội rút tay, nhưng ánh mắt không rời khỏi anh. Khoảnh khắc này khiến cả hai đều lặng đi trong vài giây, như thể không gian xung quanh chỉ còn hai người.

Lúc này, Lâm Ngọc xuất hiện, ánh mắt sắc bén:

“Ôi, Tiểu An, chắc CEO quan tâm đến cô lắm nhỉ?”

Tiểu An hơi bối rối, không biết phải trả lời ra sao. Cô chỉ cúi đầu, im lặng. Nhưng Dịch, với ánh mắt sắc lạnh, lại nhìn Lâm Ngọc, giọng trầm:

“Đừng làm phiền cô ấy. Cô ấy đang nghỉ ngơi.”

Lâm Ngọc đỏ mặt, im lặng rút đi. Khoảnh khắc này, Tiểu An nhận ra rằng, anh không chỉ bảo vệ cô trong công việc, mà còn trong từng chi tiết nhỏ nhất của cuộc sống hàng ngày.

Chiều đến, Tiểu An trở về bàn làm việc, tập trung hoàn thiện báo cáo. Cô cố gắng không nghĩ nhiều về những cảm giác lạ lùng khi ở gần Dịch, nhưng không thể phủ nhận rằng trái tim cô đang rung động. Khi cô dừng tay, nhìn ra cửa sổ, ánh mắt vô tình gặp ánh mắt Dịch từ phía hành lang. Anh nhìn cô, nụ cười thoáng qua, đầy ấm áp nhưng kín đáo.

Cô quay đi, tim đập rộn ràng. Cảm giác này khiến cô vừa sợ hãi vừa háo hức. Lần đầu tiên trong đời, cô nhận ra trái tim mình có thể rung động chỉ với ánh mắt, cử chỉ và sự quan tâm của một người đàn ông quyền lực.

Buổi tối, khi Tiểu An rời công ty, Dịch xuất hiện ở cửa thang máy, giọng trầm:

“Cô về nhà an toàn nhé. Nếu có gì cần, hãy gọi tôi.”

Tiểu An hơi đỏ mặt, giọng run run:

“Vâng… em cảm ơn anh.”

Dịch nhìn cô, đôi mắt trầm sâu, như muốn nhắn nhủ một điều gì đó mà chưa nói ra. Khi cô bước vào taxi, anh vẫn đứng đó, ánh mắt dõi theo cho đến khi cánh cửa đóng lại.

Trên đường về nhà, Tiểu An nhìn ra ngoài cửa kính, ánh đèn phố lấp lánh. Cô nhủ thầm:

“Ngày hôm nay thật đặc biệt. Anh ấy không chỉ bảo vệ mình trong công việc, mà còn trong từng khoảnh khắc nhỏ nhất… Em nghĩ, em đã bắt đầu rung động trước anh ấy rồi.”

Còn Âu Dương Dịch, đứng trong phòng làm việc tầng 37, nhìn ra bầu trời đêm:

“Cô gái nhỏ này… dường như đã chiếm trọn tâm trí tôi. Tôi chưa từng để ai làm tôi rung động như vậy. Và tôi sẽ bảo vệ cô, dù thế giới này có khắc nghiệt đến đâu…”

Ngày hôm đó đánh dấu một bước ngoặt: mối quan hệ giữa Tiểu An và Dịch chuyển từ quan hệ sếp – nhân viên sang những rung động đầu tiên, đầy tinh tế nhưng mạnh mẽ, mở ra một chương mới trong trái tim hai người.


trướcsau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×