bên em suốt cuộc đời

Chương 6:


trướcsau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Sáng hôm sau, Văn Tiểu An thức dậy với cảm giác vừa hồi hộp vừa bối rối. Ngày hôm qua, lần đầu cô cảm nhận được những rung động rõ rệt từ Âu Dương Dịch – ánh mắt dịu dàng, sự bảo vệ tinh tế, cả những cử chỉ nhỏ mà cô chưa từng trải qua. Cô tự nhủ:

“Hôm nay, mình phải kiên định. Mình không được để cảm xúc chi phối công việc. Nhưng… trái tim này lại rung lên mỗi khi nghĩ về anh ấy.”

Cô chuẩn bị kỹ lưỡng, mặc bộ vest trắng trang nhã, tóc buộc gọn gàng. Khi nhìn vào gương, ánh mắt cô vừa kiên định vừa lo lắng. “Tiểu An, hãy mạnh mẽ. Đây không chỉ là công việc, mà còn là nơi mình học cách đứng vững trước tình cảm phức tạp.”

Khi bước vào công ty, không khí hôm nay đặc biệt hơn. Mọi người tất bật chuẩn bị cho cuộc họp quan trọng với khách hàng VIP, và Tiểu An được phân công chuẩn bị báo cáo chi tiết. Cô cảm thấy áp lực nặng nề, nhưng cũng có một niềm hứng khởi lạ thường: biết rằng Âu Dương Dịch luôn âm thầm quan sát và bảo vệ cô.

Trong khi kiểm tra hồ sơ, một đồng nghiệp nam đi ngang, giọng châm chọc:

“Nhìn Tiểu An làm việc mà thấy dễ thương ghê. Có vẻ CEO quan tâm cô ấy nhiều nhỉ?”

Tiểu An đỏ mặt, cúi đầu, cố tập trung vào công việc. Nhưng trái tim cô vẫn rộn ràng. Cô tự nhủ: “Mình không thể để ai thấy mình yếu đuối. Phải tập trung.”

Ngay lúc đó, Âu Dương Dịch xuất hiện, bước nhẹ tới, giọng trầm:

“Cô ổn chứ?”

Tiểu An ngẩng lên, hơi bối rối:

“Vâng… em ổn.”

Dịch đứng bên cạnh, ánh mắt dịu dàng hơn bình thường, nhưng vẫn giữ uy quyền vốn có. Anh cúi xuống, nhấc một số tài liệu nặng, tay chạm vào tay cô khi đưa qua. Tiểu An cảm nhận một luồng điện chạy qua, tim đập nhanh, cô vội rút tay nhưng ánh mắt không rời khỏi anh. Khoảnh khắc này khiến cả hai lặng đi vài giây, như thể thời gian dừng lại.

Buổi trưa, khi Tiểu An ăn nhẹ tại phòng nghỉ, Dịch bước tới, mang theo một tách trà nóng. Anh đặt xuống bàn trước mặt cô, ánh mắt trầm:

“Hãy uống đi. Làm việc căng thẳng quá sẽ ảnh hưởng đến tinh thần.”

Tiểu An ngạc nhiên, mắt lấp lánh, giọng run run:

“Cảm ơn anh… Em sẽ uống.”

Dịch nhìn cô, ánh mắt dịu dàng: “Cô đã quen với môi trường này chưa? Đồng nghiệp đôi khi sẽ gây áp lực, nhưng đừng lo lắng quá. Tôi ở đây.”

Tiểu An cảm nhận sự quan tâm sâu sắc trong từng lời nói, từng ánh mắt. Trái tim cô rung động, vừa bối rối vừa hạnh phúc. Lần đầu tiên, cô cảm nhận rõ ràng rằng, không chỉ công việc mà cả cảm xúc của mình đang dần bị cuốn theo anh.

Chiều hôm đó, Tiểu An trở về bàn làm việc, chuẩn bị báo cáo. Lâm Ngọc lại tìm cách gây khó dễ, gửi cho cô một tập dữ liệu giả tinh vi. Tiểu An nhíu mày, tim đập nhanh, cố gắng rà soát từng con số. Cô biết nếu sai sót, sẽ bị đồng nghiệp bàn tán và mất uy tín trước CEO.

Đúng lúc cô căng thẳng nhất, Dịch xuất hiện, giọng trầm nhưng nghiêm nghị:

“Cô cần tôi giúp không?”

Tiểu An nhìn anh, tim đập rộn ràng:

“Em… em tự làm được.”

Dịch đứng bên cạnh, ánh mắt trầm sâu, đôi lúc cúi xuống nhìn vào báo cáo, đôi tay chạm nhẹ vào tay cô khi chỉ dẫn. Tiểu An cảm nhận sự gần gũi, vừa ấm áp vừa khiến trái tim cô rộn ràng.

Khoảnh khắc này bị Lâm Ngọc nhìn thấy, ánh mắt đầy khó chịu. Cô nhíu mày, nhưng không dám làm gì khi CEO đứng đó. Dịch nhìn cô, giọng lạnh:

“Đừng quấy rối Tiểu An. Ai làm phiền cô ấy sẽ chịu trách nhiệm trước tôi.”

Tiểu An đỏ mặt, cảm giác vừa xấu hổ vừa hạnh phúc. Lần đầu tiên, cô nhận ra rằng, anh không chỉ bảo vệ mình trong công việc, mà còn trong từng chi tiết nhỏ nhất của cuộc sống hàng ngày.

Buổi tối, khi Tiểu An rời công ty, Dịch xuất hiện ở thang máy, giọng trầm:

“Cô về nhà an toàn nhé. Nếu có gì cần, hãy gọi tôi.”

Tiểu An hơi đỏ mặt, giọng run run:

“Vâng… em cảm ơn anh.”

Khi cô bước vào taxi, Dịch vẫn đứng đó, ánh mắt dõi theo cho đến khi cửa đóng lại. Trong lòng cô, một cảm giác vừa an toàn vừa hồi hộp len lỏi. Cô tự nhủ: “Anh ấy… có lẽ không chỉ quan tâm đến công việc của mình. Trái tim tôi đang rung động vì anh ấy.”

Về đến nhà, cô ngồi bên cửa sổ, nhìn ra phố xá lấp lánh dưới ánh đèn. Trái tim cô rộn ràng, vừa sợ hãi vừa háo hức. Cô nhận ra rằng, từ khi bước chân vào thế giới quyền lực này, cô đã thay đổi – không chỉ mạnh mẽ hơn, mà còn biết cảm nhận những rung động ngọt ngào, tinh tế mà trước đây chưa từng trải qua.

Trong khi đó, Âu Dương Dịch đứng tại phòng làm việc tầng 37, nhìn ra bầu trời đêm:

“Cô gái nhỏ này… dường như đã chiếm trọn tâm trí tôi. Tôi chưa từng để ai làm tôi rung động như vậy. Tôi muốn bảo vệ cô, không chỉ về công việc mà còn về trái tim…”

Ngày hôm nay đánh dấu bước ngoặt: tình cảm giữa Tiểu An và Dịch trở nên rõ ràng hơn, những rung động, ánh mắt, và cử chỉ gần gũi bắt đầu tạo ra những cảm xúc khó tả, vừa căng thẳng vừa ngọt ngào.

Khoảnh khắc đầu tiên Dịch chủ động gần gũi Tiểu An – trao cho cô sự bảo vệ, quan tâm và một ánh mắt đầy cảm xúc – đã mở ra một chương mới trong mối quan hệ của họ, hứa hẹn nhiều sóng gió và ngọt ngào ở phía trước.


trướcsau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×