Buổi chiều hôm đó, mưa rơi nhẹ.
Không phải cơn mưa nặng hạt, chỉ là những giọt mưa mảnh như sợi chỉ, rơi lác đác xuống khung cửa kính, tạo nên từng vòng loang tròn mờ ảo. Không khí mang mùi ẩm và hơi lạnh, trộn lẫn mùi ngọt thoang thoảng của bánh mới ra lò.
Lục Yến Chi đứng bên quầy, chống cằm nhìn ra ngoài. Trời mưa khiến khách ít hơn, cửa hàng nhỏ yên tĩnh đến mức có thể nghe rõ tiếng nhạc nhẹ vang từ chiếc loa trên kệ gỗ. Cô khẽ lắc nhịp theo tiếng đàn, đôi mắt mơ màng, như đang lạc trong một suy nghĩ xa xăm nào đó.
Một tiếng chuông leng keng vang lên.
Cô quay đầu lại — là anh.
Tần Mặc bước vào, áo khoác hơi dính nước, vài giọt mưa còn vương trên tóc. Anh không mang theo ô, chỉ có một tay áo được xắn lên, một tay cầm túi hồ sơ.
“Anh ướt rồi,” cô khẽ nói, bước nhanh ra đón, giọng đầy tự nhiên, như thể họ đã quen thân từ lâu. “Để tôi lấy khăn giấy cho anh lau.”
Anh nhìn cô, ánh mắt thoáng qua chút gì đó như ngạc nhiên. Rồi anh gật đầu.
“Cảm ơn.”
Cô đưa khăn giấy, anh nhận lấy, lau qua mặt và tay áo. Ánh đèn vàng phản chiếu lên đường nét khuôn mặt anh — góc cạnh, lạnh lùng, nhưng khi đứng trong không gian ngọt ngào này lại bỗng trở nên mềm mại hơn thường lệ.
“Chiều nay anh không bận họp à?” cô hỏi, vừa nói vừa đặt khay bánh lên kệ trưng bày.
“Hôm nay tôi cho phép mình trốn việc.” Anh ngồi xuống chỗ cũ, giọng đều đều nhưng khó đoán.
“Trốn việc?”
“Ừ. Tôi nói với thư ký rằng mình đi gặp đối tác.”
Cô bật cười khẽ, “Vậy thì tôi phải xem như mình là đối tác rồi.”
Tần Mặc ngẩng lên nhìn cô. “Có thể xem là vậy.”
Ánh mắt họ chạm nhau trong thoáng chốc, yên lặng nhưng lại có gì đó vừa tinh tế vừa nồng ấm đến kỳ lạ.
Cô quay đi, mở lò nướng. “Anh vẫn muốn bánh quy như hôm qua chứ?”
“Không. Hôm nay tôi muốn thứ khác.”
“Gì vậy?”
“Tôi không biết.” Anh ngừng lại, giọng trầm thấp. “Cô chọn cho tôi đi.”
Lục Yến Chi khẽ nghiêng đầu, nhìn anh một lúc rồi mỉm cười. “Được thôi. Vậy hôm nay thử bánh su kem hạnh nhân. Hơi khác vị thường ngày, nhưng tôi nghĩ anh sẽ thích.”
Cô quay lại bàn bếp, lấy khay bánh nhỏ. Từng chuyển động của cô đều quen thuộc và tự nhiên — tay khuấy bột, tay đánh kem, ánh mắt dõi theo dòng sữa chảy, nụ cười nhẹ thoáng qua khi bột vừa đủ mịn. Tần Mặc nhìn cô, ánh mắt anh dường như dịu lại theo từng nhịp tay cô khuấy bột.
Anh nhận ra rằng, trong thế giới của Lục Yến Chi, mọi thứ đều có quy tắc riêng: nhịp nhào bột, thời gian nướng, cả cách cô nói chuyện — vừa vặn, không thừa, không thiếu.
Anh — người sống trong thế giới của những con số, kế hoạch và lịch trình — lại cảm thấy yên bình một cách kỳ lạ khi ở đây.
Khoảng mười phút sau, bánh ra lò. Hương hạnh nhân béo nhẹ lan tỏa, hòa cùng mùi kem tươi ngọt ngào khiến không gian như được bao phủ bởi hơi ấm dịu dàng.
Cô đặt đĩa bánh trước mặt anh. “Ăn thử đi. Nhưng cẩn thận, còn nóng.”
Tần Mặc cầm một chiếc bánh lên, cắn nhẹ. Lớp vỏ giòn tan, kem bên trong mát lạnh, hương hạnh nhân ngọt nhẹ tan ra nơi đầu lưỡi.
Anh im lặng nhai, ánh mắt vẫn nhìn cô.
“Thế nào?”
Anh đáp, “Tôi nghĩ, cô nên cấm người khác ăn bánh này.”
Cô nhướn mày. “Vì sao?”
“Vì nó có thể khiến người ta nghiện.”
Lời nói ấy nhẹ như gió, nhưng lại khiến không khí giữa họ bỗng dừng lại. Cô cười, đôi má ửng hồng. “Anh biết nói đùa đấy.”
“Tôi không đùa.” Anh nhìn cô, ánh mắt sâu như hồ nước. “Tôi chỉ nói thật.”
Cô tránh ánh nhìn ấy, cúi xuống lau bàn. “Vậy thì cảm ơn anh. Hy vọng lần tới anh vẫn còn muốn ăn bánh của tôi.”
“Tôi nghĩ, sẽ có lần tới.”
Ngoài trời, mưa vẫn rơi lách tách, nhưng ánh sáng trong quán trở nên ấm hơn, như thể mỗi câu nói đều đang đốt lên một ngọn lửa nhỏ giữa họ.
Khoảng sáu giờ, khách vãn. Lục Yến Chi bắt đầu dọn dẹp. Tần Mặc vẫn ngồi đó, không rời đi, chỉ yên lặng nhìn cô từ phía sau quầy.
Cô lau bàn, rửa cốc, rồi treo tấm bảng “Đóng cửa lúc 7 giờ tối” lên cửa kính. Khi cô quay lại, anh vẫn ngồi nguyên chỗ, tay chống cằm, ánh mắt bình thản nhưng trong đó có chút gì không thể diễn tả.
“Anh ở lại lâu vậy không chán à?” cô hỏi, giọng nửa đùa.
“Tôi thấy ở đây yên hơn ở công ty nhiều.”
“Công ty anh ồn ào đến thế sao?”
“Không. Nhưng ở đó người ta chỉ nói chuyện bằng mục tiêu và lợi nhuận. Ở đây... chỉ có hương bánh và mùi cà phê.”
Cô im lặng một chút, rồi khẽ nói: “Có đôi khi, tôi thấy sợ im lặng. Nhưng có lúc, lại thấy nó đáng quý.”
Anh hỏi, “Cô sợ điều gì trong im lặng?”
“Là những suy nghĩ mình không muốn đối diện.”
Tần Mặc nhìn cô. Câu nói ấy khiến anh chạm đến một điều gì đó trong chính mình. Có lẽ, cả hai họ đều đang trốn khỏi thế giới ngoài kia — chỉ là mỗi người chọn một cách khác nhau.
Anh im lặng thật lâu rồi nói khẽ, “Nếu có một nơi khiến cô quên đi những suy nghĩ ấy, thì cô sẽ giữ nó chứ?”
Cô cười, ánh mắt hơi sáng lên. “Tôi sẽ giữ. Còn anh?”
“Tôi nghĩ... tôi cũng đang thử làm điều đó.”
Cả hai im lặng. Chỉ còn lại tiếng mưa ngoài hiên và hương bánh ấm áp len lỏi trong không khí.
Một lát sau, cô pha thêm cà phê, đặt trước mặt anh. “Cà phê muộn thế này có thể khiến anh mất ngủ đấy.”
“Không sao. Đôi khi mất ngủ cũng tốt.”
“Anh có vẻ thích ngược đời thật.”
“Có thể.” Anh cười nhẹ, nụ cười hiếm hoi, đủ khiến cô sững lại một giây.
Đó là lần đầu tiên cô thấy anh cười thật lòng — không lạnh lùng, không xa cách, mà như một vệt sáng nhỏ rơi xuống mặt hồ phẳng lặng.
Đêm dần buông. Lục Yến Chi tắt bớt đèn, chỉ để lại vài bóng vàng hắt nhẹ xuống mặt bàn. Ngoài kia, mưa ngừng rơi, chỉ còn lại hơi ẩm đọng lại trên cửa kính.
“Cô về muộn thế này không sợ à?” anh hỏi, giọng khẽ.
“Không. Tôi quen rồi.”
“Vậy để tôi đưa cô về.”
Cô ngẩng lên, ngạc nhiên. “Không cần đâu, tôi đi bộ có mấy phút.”
“Trời mới mưa xong, đường trơn. Nếu cô ngã thì bánh ngày mai ai làm cho tôi?”
Cô bật cười. “Anh đang dùng lý do nghe có vẻ hợp lý để ép tôi à?”
“Tôi chỉ đang lịch sự.”
Cô nhìn anh, ánh mắt nửa như cảm động, nửa như bất lực. “Được thôi. Nhưng chỉ tiễn đến ngã rẽ thôi nhé.”
Họ cùng bước ra ngoài. Không khí sau mưa mát lạnh, mùi đất ẩm và hoa nhài thoang thoảng. Hai người đi song song, bước chân chậm rãi.
“Nhà cô gần thật.”
“Ừ, chỉ qua hai con hẻm.”
“Cô sống một mình à?”
“Ừ. Tôi thích yên tĩnh. Có người ở cùng chắc tôi không chịu nổi.”
Tần Mặc khẽ mỉm cười. “Cô và tôi giống nhau đấy.”
“Anh cũng thích yên tĩnh à?”
“Không hẳn. Nhưng tôi chỉ thấy dễ chịu khi ở cạnh người khiến mình không cần phải nói gì.”
Câu nói đó khiến cô lặng người.
Gió thổi qua, mái tóc cô bay nhẹ, đôi mắt khẽ chớp.
“Anh nói chuyện... kỳ lạ thật.”
“Vì tôi vốn là người kỳ lạ.”
“Vậy tôi có nên tránh xa anh không?”
“Tùy cô. Nhưng nếu tránh, cô sẽ phải tìm chỗ khác mua bánh su kem đấy.”
Cô cười bật thành tiếng. “Anh đúng là khách hàng khó tính nhất mà tôi từng gặp.”
“Còn tôi thì nghĩ mình vừa tìm được thợ bánh hợp khẩu vị nhất.”
Khi họ đến ngã rẽ, cô dừng lại. “Tôi đến rồi. Cảm ơn anh đã tiễn.”
“Không có gì.” Anh dừng bước, nhìn theo khi cô đi vào con hẻm nhỏ, bóng dáng mảnh khảnh dần khuất sau tấm rèm mưa.
Anh đứng đó thêm một lúc. Ánh đèn đường chiếu lên vai, phản chiếu một khoảng sáng lặng lẽ. Rồi anh quay đi, chậm rãi bước về phía con phố lớn.
Trên môi, vẫn còn phảng phất vị ngọt của hạnh nhân — và trong lòng, là một cảm giác kỳ lạ chưa thể gọi tên.
Một thứ không phải yêu, chưa hẳn thương, nhưng đủ khiến anh muốn quay lại.
Ngày mai.
Và cả những ngày sau đó nữa.