Buổi sáng trong veo sau cơn mưa đêm qua.
Bầu trời trong đến mức có thể nhìn rõ từng đám mây mỏng như bông lững lờ trôi. Ánh nắng chiếu xiên qua khung cửa sổ, rơi xuống sàn gỗ ấm, tạo thành những vệt sáng lung linh như mật ong.
Lục Yến Chi dậy sớm hơn mọi ngày.
Không hiểu vì sao, cô lại muốn làm nhiều bánh hơn thường lệ. Bàn tay cô di chuyển nhịp nhàng, bột được nhào kỹ, từng mẻ bánh được đặt ngay ngắn vào khay nướng. Mùi đường nâu, bơ và vani hòa quyện trong không khí — thứ mùi thơm khiến cô thấy bình yên lạ lùng.
Cô nghĩ có lẽ hôm nay khách sẽ đông, hoặc… có thể chỉ là vì cô muốn chuẩn bị sẵn cho một người nào đó chắc chắn sẽ quay lại.
Cô tự bật cười khi ý nghĩ ấy thoáng qua. Thật vô lý.
Anh ấy chẳng hứa gì cả. Chỉ là nói sẽ quay lại, mà biết đâu hôm nay bận thật.
Cô vừa xếp bánh vừa lắc đầu, tự nhủ mình đừng ngốc như thế.
Khi đồng hồ điểm tám giờ rưỡi, cửa mở. Chuông gió leng keng.
Không cần nhìn, cô cũng biết là ai.
Âm thanh đó đã khắc sâu vào trí nhớ cô từ bao giờ.
Tần Mặc đứng ở cửa, áo sơ mi trắng, cà vạt lỏng, tay cầm tờ báo gấp gọn. Trông anh có vẻ nhẹ nhàng hơn thường ngày, nhưng ánh mắt thì vẫn y như cũ — điềm tĩnh, trầm lặng, nhưng không hiểu sao lại khiến người ta khó rời.
“Anh đến sớm đấy.”
“Tôi chỉ sợ cô bán hết bánh su kem.”
Cô bật cười. “Tôi có thể để riêng cho anh mà.”
“Tôi không muốn đặc quyền. Tôi chỉ muốn đến sớm hơn người khác.”
Giọng anh rất nhẹ, nhưng lại khiến tim cô thoáng lỡ nhịp. Cô quay đi, giấu nụ cười sau mái tóc rối. “Ngồi chờ một chút nhé. Tôi mới nướng xong mẻ bánh đầu tiên.”
Anh chọn chỗ ngồi cạnh cửa sổ. Bên ngoài, ánh sáng chiếu lên vai áo anh, khiến khung cảnh trở nên tĩnh lặng và ấm áp đến mức kỳ lạ.
Lục Yến Chi mang ly nước đến, ánh mắt vô thức liếc nhìn gương mặt nghiêng nghiêng của anh. Không biết từ khi nào, hình ảnh ấy đã khiến cô thấy yên lòng.
Cô nghĩ, có lẽ vì anh trầm quá. Ở bên anh, cô không cần nói nhiều, không cần cười gượng. Chỉ cần làm bánh, chỉ cần nghe tiếng mưa hoặc tiếng cà phê chảy xuống tách là đã đủ.
“Tôi có chuyện muốn hỏi.”
Giọng anh vang lên khi cô đang lau mặt bàn.
“Gì vậy?”
“Tại sao cô lại mở quán ở đây?”
Cô khựng lại, bàn tay dừng giữa không trung. Câu hỏi tưởng chừng đơn giản ấy lại khiến cô phải mất vài giây mới trả lời được.
“Vì tôi thích nơi này.”
“Chỉ vậy thôi à?”
“Cũng không hẳn.”
Cô ngẩng lên, nhìn ra ngoài cửa sổ. “Trước đây tôi từng làm ở công ty quảng cáo. Mọi thứ đều ổn, chỉ là… tôi không hạnh phúc. Mỗi ngày thức dậy đều mệt mỏi, như thể đang sống thay cho ai đó khác. Một ngày nọ, tôi tự hỏi: Nếu bây giờ mình không làm việc để sống, mà sống để làm điều mình thích, thì sao?”
Tần Mặc lặng nghe, ánh mắt anh dịu đi.
“Và rồi tôi bán hết mọi thứ, thuê lại nơi này. Lúc đầu chỉ định mở một quán nhỏ để vui thôi. Không ngờ lại gắn bó đến giờ.”
“Cô dũng cảm thật.”
Cô bật cười. “Không đâu. Chỉ là liều thôi.”
Anh mỉm cười, nụ cười thoáng qua như gió. “Có những người cả đời cũng không dám liều như cô.”
“Còn anh?”
“Tôi à?” Anh nhấp ngụm cà phê. “Tôi chưa bao giờ làm điều gì mà bản thân thật sự muốn.”
“Vì sao?”
“Vì tôi không có quyền.”
Câu trả lời ngắn gọn, nhưng lại khiến không khí chùng xuống.
Lục Yến Chi im lặng. Cô không hỏi thêm, vì cảm thấy đằng sau câu nói đó là một khoảng trống rất sâu — nơi mà ngay cả anh cũng không muốn chạm vào.
Cô chỉ nhẹ nhàng nói: “Vậy thì… ít nhất, bây giờ anh đang làm điều anh muốn rồi đấy.”
Anh ngẩng lên. “Ý cô là gì?”
“Anh đang ngồi đây. Uống cà phê. Ăn bánh. Không ai bắt anh cả.”
Anh nhìn cô thật lâu, rồi khẽ gật đầu. “Phải. Và có lẽ đây là việc tôi không muốn dừng lại.”
Câu nói tưởng chừng đơn giản, nhưng lại khiến tim cô khẽ run lên. Cô cúi đầu, giả vờ bận rộn với khay bánh, nhưng trong lòng lại hỗn loạn lạ kỳ.
Buổi trưa, quán bắt đầu đông khách.
Người ra vào liên tục, tiếng nói cười vang khắp không gian. Tần Mặc vẫn ngồi đó, thỉnh thoảng nhìn đồng hồ, nhưng không đứng dậy rời đi.
Khi Lục Yến Chi mang bánh ra cho bàn bên cạnh, một cô gái trẻ tiến đến, giọng đầy vui vẻ:
“Chị Yến Chi, cho em chụp ảnh với bánh nhé! Hôm qua em đăng hình lên mạng, có mấy trăm người hỏi quán mình đó!”
“Thật sao?”
“Dạ! Mọi người bảo bánh của chị đẹp như phim Nhật!”
Lục Yến Chi cười, nhẹ nhàng gật đầu. “Được thôi. Nhưng đừng chụp tôi, chụp bánh là được rồi.”
Cô gái cười lớn, rồi nhanh chóng chụp vài tấm hình. Tần Mặc ngồi yên, ánh mắt dõi theo từng cử động của cô. Khi cô cười, cả khuôn mặt như bừng sáng, khiến quán nhỏ bỗng dưng ấm thêm vài độ.
Anh không nhận ra mình đã nhìn bao lâu, cho đến khi cô quay lại.
“Anh nhìn gì vậy?”
“Cô có biết mình hợp với ánh sáng không?”
“Hả?”
“Cứ mỗi lần có ánh sáng chiếu vào, cô sẽ khiến người khác khó nhìn đi chỗ khác.”
Cô đỏ mặt, lúng túng cười. “Anh lại nói linh tinh rồi.”
“Tôi nói thật.”
“Anh đúng là… khách hàng đáng sợ nhất tôi từng gặp.”
“Vì sao?”
“Vì anh khiến tôi không biết nên vui hay nên sợ.”
Tần Mặc khẽ cười. “Nếu là tôi, tôi sẽ chọn vui.”
Buổi chiều, khách thưa dần.
Tần Mặc giúp cô dọn lại vài chiếc ghế. Cô ngạc nhiên nhìn anh:
“Anh làm gì thế? Đây là việc của tôi mà.”
“Cô không để tôi giúp thì tôi cảm thấy như khách hàng tồi tệ.”
“Khách hàng mà còn dọn quán thì tôi phải trả công đấy.”
“Vậy thì trả bằng bánh cũng được.”
Cô cười, tay vẫn lau bàn, nhưng nụ cười ấy kéo dài hơn mọi khi.
Anh sắp xếp ghế, cử động của anh gọn gàng, cẩn thận. Người đàn ông vốn chỉ quen với giấy tờ và hợp đồng giờ lại đang nghiêng người lau mặt bàn trong một quán bánh nhỏ. Cảnh tượng ấy vừa lạ vừa… dễ thương đến mức khiến cô không dám nhìn lâu.
Khi mọi thứ xong xuôi, anh đứng dựa vào quầy. “Cô có bao giờ nghĩ mình sẽ mở thêm chi nhánh không?”
“Không. Tôi chỉ muốn quán này thôi. Mở thêm thì sẽ mất đi cảm giác thân thuộc.”
“Cô sợ lớn à?”
“Không. Tôi chỉ sợ đánh mất thứ mình thật sự yêu.”
Tần Mặc nhìn cô, đôi mắt sâu như giấu nhiều điều chưa nói.
“Có lẽ tôi hiểu cảm giác đó.”
“Anh cũng từng đánh mất thứ mình yêu sao?”
Anh im lặng một lát rồi khẽ nói: “Không phải từng. Là đang.”
Câu nói rơi xuống nhẹ như một tiếng thở dài.
Lục Yến Chi không hỏi thêm. Cô cảm nhận được trong giọng anh có điều gì đó — một vết thương, có thể chưa lành, nhưng anh không muốn che giấu.
Cô chỉ nói nhỏ: “Nếu một ngày nào đó anh muốn kể, tôi sẽ nghe.”
Anh nhìn cô, mỉm cười. “Còn nếu tôi không muốn kể thì sao?”
“Thì tôi sẽ vẫn làm bánh, để anh có cớ quay lại.”
Câu nói ấy khiến cả hai cùng bật cười.
Tối đến.
Khi cô tiễn anh ra cửa, anh chợt nói:
“Ngày mai tôi có cuộc họp dài. Có thể không đến được.”
“Không sao, tôi sẽ để phần bánh anh thích.”
“Cô không thấy mình đang chiều khách quá sao?”
“Không đâu. Tôi chỉ không muốn ai bỏ lỡ món bánh su kem hạnh nhân thôi.”
Anh mỉm cười, nụ cười nhẹ nhưng sâu. “Vậy thì tôi sẽ cố đến. Dù chỉ để ăn một cái.”
“Anh tham công việc lắm à?”
“Không hẳn. Nhưng có những việc tôi không thể tránh.”
“Còn có việc nào khiến anh không muốn tránh không?”
Anh dừng lại, ánh mắt dịu dàng nhưng sâu thẳm.
“Có.”
“Là gì thế?”
Anh cúi xuống, giọng khẽ như gió lướt qua:
“Là ở lại thêm vài phút trong quán này.”
Nói xong, anh quay đi.
Lục Yến Chi đứng lặng nhìn theo, tim cô khẽ run. Cô cắn môi, khẽ tự cười — một nụ cười vừa bối rối vừa ngọt ngào.
Khi ánh đèn đường ngoài kia dần nhòa trong sương, cô nhận ra rằng, những lý do khiến một người bước vào cuộc đời mình đôi khi rất nhỏ bé.
Một tách cà phê.
Một chiếc bánh.
Hay chỉ là… một ánh nhìn không kịp rời.
Và đôi khi, những điều không được gọi tên lại chính là thứ khiến ta nhớ mãi.