bên kia hợp đồng là định mệnh

Chương 3: Chiếc Lồng Vàng Lạnh Giá


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Chiếc Maybach màu đen dừng lại êm ái trước cánh cổng sắt chạm trổ, cao vút và uy nghiêm, dẫn vào dinh thự riêng của Lãnh Kiên. Người dân thành phố gọi nơi này là Vân Hải Cung, bởi nó tọa lạc trên ngọn đồi cao nhất, nhìn xuống toàn bộ ánh đèn lấp lánh như một biển mây.

An Hạ bước xuống xe. Sự choáng ngợp không đến từ sự lộng lẫy, mà đến từ sự tĩnh lặng tuyệt đối. Biệt thự được xây dựng theo kiến trúc tối giản, hiện đại, sử dụng chủ yếu vật liệu kính và đá cẩm thạch trắng. Nó không giống một ngôi nhà mà giống một phòng trưng bày nghệ thuật đương đại khổng lồ—hoàn hảo, vô nhiễm và hoàn toàn không có hơi ấm của cuộc sống. Nó phản chiếu chính chủ nhân của nó: lạnh lùng, xa cách và đầy quyền lực.

Cô chỉ có một chiếc túi xách nhỏ đựng vài vật dụng cá nhân và chồng bản vẽ kiến trúc cũ kỹ. Chúng là tất cả tài sản cô còn lại, và chúng lạc lõng trong không gian này như chính cô vậy.

Một người đàn ông trung niên, mặc bộ vest đen lịch sự, đứng chờ ở cửa. Ông ta là Quản gia Triệu, người quản lý mọi hoạt động trong dinh thự này. Ông cúi đầu chào cô một cách chuẩn mực, nhưng ánh mắt lại mang sự đánh giá và dò xét rõ rệt. Đối với Quản gia Triệu, An Hạ không phải là "Phu nhân," mà là một vị khách được Tổng tài thuê, có thời hạn.

"Chào mừng, cô An Hạ. Tổng tài đã sắp xếp mọi thứ," Quản gia Triệu nói, giọng điệu khô khan.

"Cảm ơn ông," An Hạ đáp lại, cố gắng giữ sự tự tin. Cô không muốn bị nhìn thấu sự bối rối bên trong.

Quản gia Triệu dẫn cô vào trong. Sảnh chính rộng đến mức có thể tổ chức một buổi vũ hội nhỏ, với một cầu thang xoắn ốc bằng kính và thép như một tác phẩm điêu khắc. Cô được đưa thẳng lên tầng hai, nơi cô được chỉ định ở.

"Đây là khu vực riêng của cô," Quản gia Triệu mở cánh cửa gỗ mun nặng nề.

Đó là một căn hộ suite hoàn chỉnh: phòng ngủ, phòng khách nhỏ, phòng tắm lát đá granite đen và một ban công nhìn ra vườn. Mọi thứ đều mới tinh, sang trọng đến mức khiến An Hạ cảm thấy áp lực. Tất cả những vật dụng cần thiết, từ quần áo, mỹ phẩm đến thiết bị điện tử, đều được chuẩn bị sẵn, đáp ứng đúng theo tiêu chuẩn của một "Phu nhân Lãnh Kiên," dựa trên các dữ liệu mà Thư ký Lâm đã thu thập về cô.

"Tổng tài đã dặn dò tôi cung cấp cho cô một bản tóm tắt các quy tắc sinh hoạt trong dinh thự," Quản gia Triệu nói, rút ra một tờ giấy in laser hoàn hảo.

An Hạ nhận lấy, cảm giác như mình đang nhận một danh sách kiểm tra an ninh.

Quy Tắc Sinh Hoạt Chung:

Thời gian gặp mặt: Tổng tài sẽ rời nhà vào 7 giờ 30 sáng và trở về sau 8 giờ tối. Mọi bữa ăn chung chỉ được thực hiện khi có thông báo trước.

Thẩm quyền: Mọi quyết định về nhân sự hoặc sinh hoạt trong dinh thự đều thuộc về Quản gia Triệu. Cô An Hạ chỉ cần tập trung vào vai trò của mình.

Khoảng cách: Khoảng cách 1 mét quy định trong hợp đồng phải được tuân thủ nghiêm ngặt trong mọi tình huống, trừ khi có sự yêu cầu diễn xuất trước công chúng.

Khu vực cấm: Khu vực phòng làm việc riêng (phía Tây tầng hai) và thư viện tư nhân (tầng trệt) là nơi tuyệt đối cấm An Hạ tự ý vào, trừ khi có sự cho phép trực tiếp từ Tổng tài.

"Nói cách khác, cô là vợ giả, và cô phải hành động như một bức tượng đẹp đẽ," An Hạ nghĩ thầm.

"Cô An Hạ," Quản gia Triệu ngắt lời dòng suy nghĩ của cô, "cô có cần tôi gọi đầu bếp chuẩn bị bữa tối không?"

"Không cần, cảm ơn ông. Tôi muốn được yên tĩnh một mình."

Sau khi Quản gia Triệu rời đi, An Hạ đóng cửa lại. Cô thở phào. Cô đi quanh căn phòng xa hoa, chạm vào những tấm rèm lụa, những bức tranh vô danh đắt tiền. Lẽ ra, cô phải cảm thấy sung sướng, nhưng cô chỉ thấy bị bóp nghẹt. Căn phòng này không phải là nơi trú ẩn, nó là một chiếc lồng vàng vĩnh cửu.

Cô lôi chồng bản vẽ cũ kỹ ra khỏi túi. Bột than chì dính trên giấy, màu sắc cũ kỹ của chúng tương phản gay gắt với sự sạch sẽ vô trùng của chiếc bàn kính. Đây mới là thứ thuộc về cô.

Đã 10 giờ tối. An Hạ không thể ngủ được. Sự im lặng trong dinh thự quá lớn, nó nuốt chửng mọi âm thanh và cảm xúc. Cô quyết định đi dạo.

Cô đi xuống cầu thang xoắn ốc, ánh trăng chiếu xuyên qua mái kính, tạo ra những bóng đổ sắc nét trên sàn cẩm thạch. An Hạ đi qua phòng khách không tì vết, qua phòng ăn mà cô biết sẽ hiếm khi có người ngồi chung. Mọi thứ ở đây đều được sắp xếp một cách hoàn hảo, không có dấu hiệu của sự sống hoặc sự lộn xộn, tựa như một bảo tàng.

Bất giác, bước chân cô đưa cô đến hành lang phía Tây tầng trệt, nơi dẫn đến khu vực cấm.

Ánh sáng yếu ớt hắt ra từ khe cửa phòng làm việc riêng. Lãnh Kiên đã về.

Mặc dù hợp đồng cấm cô vào, nhưng sự tò mò của An Hạ—sự tò mò của một kiến trúc sư muốn khám phá tâm hồn của một công trình—đã thắng thế. Cô muốn biết, không gian cá nhân của người đàn ông lạnh lùng này trông như thế nào.

Cô nhẹ nhàng đẩy cửa.

Không gian bên trong không tối giản như phần còn lại của ngôi nhà. Nó được bao phủ bởi gỗ óc chó đậm màu, với một lò sưởi giả lập đang cháy âm ỉ. Hàng trăm cuốn sách được sắp xếp trên kệ, và một mô hình thành phố phức tạp bằng kim loại được đặt trên bệ.

Và ở giữa căn phòng, Lãnh Kiên đang ngồi.

Anh ta đang cúi đầu trước máy tính, ánh sáng xanh hắt lên khuôn mặt lạnh lùng. Anh ta đã cởi áo vest, chỉ còn chiếc sơ mi trắng được xắn tay áo lên đến khuỷu tay, để lộ những đường gân và cơ bắp mạnh mẽ. Anh ta đang tập trung tuyệt đối, những ngón tay lướt nhanh trên bàn phím. Cả thế giới bên ngoài dường như không tồn tại đối với anh ta.

An Hạ đứng lặng, cảm thấy mình đang xâm phạm vào một bí mật.

Đột nhiên, Lãnh Kiên dừng lại. Anh không ngẩng đầu lên, nhưng giọng nói trầm thấp, đầy uy quyền và cảnh cáo, vang lên trong không gian yên tĩnh.

"Cô đã vi phạm Quy Tắc Số Bốn của Phụ lục I."

An Hạ giật mình, lùi lại một bước.

"Tôi... tôi xin lỗi. Tôi không cố ý. Tôi chỉ tò mò..." Cô lắp bắp.

Lãnh Kiên từ từ quay ghế lại, nhìn thẳng vào cô. Ánh mắt anh sắc lạnh như dao, không khoan nhượng.

"Tò mò là nguyên nhân của mọi rắc rối, cô An Hạ. Tôi đã nói rõ trong hợp đồng, tôi cần yên tĩnh và trật tự. Cô không có quyền đi lại trong nhà tôi ngoài khu vực sinh hoạt của cô sau 10 giờ đêm."

Anh đứng dậy, bước đến gần, cao lớn và áp bức.

"Ngay cả khi cô là 'vợ' tôi trên giấy tờ, cô vẫn chỉ là một người giúp tôi giải quyết vấn đề di chúc. Đừng bao giờ có ý định bước qua ranh giới đã được thiết lập. Cô muốn tiền của tôi, vậy hãy tuân thủ luật chơi."

Lời nói của anh ta tàn nhẫn và chính xác, đập tan mọi sự mềm yếu trong An Hạ. Sự nhục nhã từ quán bar tối qua lại dâng lên. Cô đã bán mình để thoát khỏi nợ nần, và giờ cô phải chấp nhận sự lạnh lùng này.

"Tôi hiểu rồi, Tổng tài. Sẽ không có lần thứ hai," An Hạ nói, giọng cô đã lấy lại được sự dứt khoát. Cô cúi đầu chào một cách máy móc, quay lưng bước đi.

An Hạ đi nhanh về phòng mình. Cô không khóc, nhưng cô cảm thấy một sự thách thức mạnh mẽ trỗi dậy trong lòng. Cô không thể để bản thân bị khuất phục bởi sự lạnh lùng và những quy tắc vô cảm này.

Cô mở cửa ban công, để gió đêm thổi vào. Cô nhìn xuống khu vườn phía sau. Ánh đèn chiếu sáng một cách hoàn hảo các bồn hoa và lối đi, nhưng có một góc khuất, nằm ở cuối khu vườn, khuất sau hàng cây tùng bách. Đó là một nhà kính cũ, dường như bị bỏ quên. Cô nhớ lại đã từng thấy nó trong lúc được Quản gia Triệu dẫn vào.

“Mình là kiến trúc sư. Mình cần một không gian để làm việc. Một không gian của riêng mình, không bị ảnh hưởng bởi sự lạnh lẽo của ngôi nhà này,” cô tự nhủ.

Cô nhớ lại trong hợp đồng chỉ cấm cô vào khu vực riêng của Lãnh Kiên bên trong nhà. Nhà kính đó nằm trong khu vườn chung.

Ngay lập tức, một tia hy vọng lóe lên. Cô quyết định ngay ngày mai, cô sẽ xin phép sử dụng nhà kính đó làm studio tạm thời.

"Tôi sẽ không để 365 ngày này trôi qua vô nghĩa," cô thì thầm. "Tôi đã đổi tự do lấy sự an toàn, vậy tôi phải dùng sự an toàn này để xây dựng lại tất cả."

Cô nhìn ra ngoài. Món nợ 50 tỷ đã được xóa, áp lực đã biến mất, đổi lại là một chiếc lồng vàng sang trọng. Nhưng An Hạ biết, sự tự do thực sự không nằm ở nơi cô sống, mà nằm ở những giấc mơ cô đang theo đuổi. Cô sẽ dùng ánh sáng của Lãnh Kiên để che chở cho mình trong một năm, sau đó, cô sẽ bước ra khỏi cuộc hôn nhân giả này với tư cách là một kiến trúc sư thành công, không còn nợ nần, không còn vướng bận.

Lãnh Kiên muốn cô biến mất không dấu vết sau 365 ngày. Cô sẽ biến mất, nhưng cô sẽ mang theo danh tiếng và sự nghiệp của mình.

An Hạ đóng cửa ban công, bật đèn bàn và trải chồng bản vẽ lên sàn nhà. Đêm đầu tiên trong Vân Hải Cung, cô không ngủ. Cô vẽ. Cô bắt đầu phác thảo lại khu nghỉ dưỡng sinh thái bị từ chối—dự án Vòng Tay Xanh. Cô sẽ chứng minh cho Lãnh Kiên thấy, những bản vẽ này không vô dụng như anh ta đã nói.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×