bên kia hợp đồng là định mệnh

Chương 4: Góc Khuất Rực Lửa


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Sáng hôm sau tại Vân Hải Cung là một chuỗi hành động được lập trình hoàn hảo. An Hạ thức dậy, thay vì chọn những bộ đồ xa hoa mới được chuẩn bị, cô mặc một chiếc quần jeans cũ và áo thun đơn giản. Cô xuống phòng ăn vào đúng 7 giờ sáng, như một sự tuân thủ vô hình.láPhòng ăn rộng lớn, chỉ có một người duy nhất đang dùng bữa: Lãnh Kiên.

Anh ngồi ở vị trí chủ tọa, trang phục vest xám than hoàn hảo, khí chất lạnh lùng và cao ngạo. Anh thậm chí không ngẩng đầu lên khi An Hạ bước vào. Trên bàn, hai phần ăn sáng kiểu phương Tây được bày biện tinh tế, nhưng khoảng cách giữa hai chiếc ghế đủ để chứa một chiếc xe hơi. Đó là khoảng cách 1 mét chết chóc mà hợp đồng đã quy định.

nh nh ngồi xuống, bắt đầu ăn mà không lên tiếng. Cô hiểu rằng anh ta muốn sự im lặng tuyệt đối.

Sau vài phút im lặng nặng nề, An Hạ biết nếu cô không lên tiếng ngay bây giờ, cô sẽ không có cơ hội thứ hai. Cô phải đối diện trực tiếp với tảng băng này.

"Tổng tài Lãnh Kiên," An Hạ lên tiếng, giọng cô rõ ràng và dứt khoát, cắt ngang sự tĩnh lặng.

Lãnh Kiên dừng động tác, chậm rãi đặt dao và dĩa xuống, rồi ngẩng đầu. Ánh mắt anh ta sắc bén như thể đang nhìn một kẻ dám phá vỡ trật tự.

"Cô có hai phút," anh ta nói, không hề che giấu sự thiếu kiên nhẫn.

Ancòn gian hư đe dọa bởi thái độ đó. Cô đã luyện tập bài phát biểu này cả đêm.

"Tối qua, tôi đã nhìn thấy một nhà kính cũ ở cuối khu vườn, khuất sau hàng tùng bách. Tôi muốn xin phép được sử dụng nó làm studio làm việc trong thời gian hợp đồng. Tôi cam đoan, nó hoàn toàn không ảnh hưởng đến bất cứ ai."

Anh ta nhướng mày, một cử chỉ hiếm hoi trên khuôn mặt băng giá của anh. "Nhà kính? Nó là một phế tích. Cô là 'Phu nhân' của tôi, không phải một công nhân. Và cô cần một studio để làm gì?"

"Để làm việc, Tổng tài. Tôi cố kiến trúc sư. Hợp đồng cho phép tôi tiếp tục công việc," An Hạ đáp, nhấn mạnh vào điều khoản đã ký. "Và tôi muốn biến gắn 'phế tích' thành một không gian có giá trị. Đó là công việc của tôi. Nhà kính đó đã bị bỏ hoang nhiều năm. Tôi chỉ cần một không gian để trải bản vẽ, một nơi mà tôi có thể tạo ra 'trật tự' của riêng mình mà không làm ảnh hưởng đến 'trật tự' hoàn hảo của anh."

Lãnh Kiên nhìn cô chằm chằm. Cô gái này không chỉ dũngng l mà còn ngông cuồng. Cô dám dùng chính từ ngữ của anh, "trật tự," để đòi hỏi quyền lợi cho mình. Anhên tầ thú vị. Đa số phụ nữ, sau khi nhận được sự giàu có và an toànánh anh, sẽ chọn tận hưởng, đi mua sắm hoặc tổ chức tiệc trà. Cô lại muốn làm việc trongcửa nhà kính bụi bặm.

"Mọi thứ trong dinh thự này, bao gồm cả 'phế tích' đó, đều thuộc về tôi. Tôi không muốn bất kỳ sự thay đổi hay lộn xộn nào. Đặc biệt là những thứ liên quan đến cảm xúc hay nghệ thuật vô dụng," anh ta nhấn mạnh từ cuối.

An Hạ nắm chặt tay dưới gầm bàn. "Nghệ thuật không vô dụng. Và tôi không yêu cầu anh tài trợ cho dự án của tôi. Tôi chỉ yêu cầu một góc nhỏ để làm công việc của mình. Tôi sẽ tự dọn dẹp, tự sửa chữa, và đảm bảo mọi thứ diễn ra lặng lẽ. Nếu có bất kỳ sự xáo trộn nào, anh có quyền chấm dứt việc sử dụng đó ngay lập tức."

Sự kiên định trong mắt cô khiến Lãnh Kiên hơi chững lại. Cô không xin xỏ, nh đang đưa ra một giao kèo. Điều đó khiến anh ta dễ chấp nhận hơn. Hơn nữa, cô có ý chí làm việc mạnh mẽ đến mức anh ta không cầnư mìn lo lắng cô sẽ đeo bám hay tìm cách can thiệp vào cuộc sống của anh.

"Được," Lãnh Kiên lạnh lùng đồng ý. "Nhưng dưới sự giám sát của Quản gia Triệu. Bất cứh đang nhậ nào vượt quá giới hạn của một studio làm việc, tôi sẽ phá hủy nó."

"Cảm ơn Tổng tài," An Hạ thở phào nhẹ nhõm, đứng dậy.

"Và, cô An Hạ," Lãnh Kiên gọi, mắt anh quay lại nhìn vào màn hình máy tính bảng. "Hãy nhớ, anh ta nói bản vẽ của cô vô dụng, không phải tôi. Nhưng nếu côhực h rằng công việciện cô có thể mang lại giá trị thực tế, thì cô đã nhầm nơi. L.K chỉ xây dựng những thứ mang lại lợi nhuận, không phải những thứ mang lại cảm xúc."

An Hạ mỉm cười, nụ cười đầu tiên từ khi cô bước chân vào Vân Hải Cung, mặc dù nó không chạm đến đáy mắt. "Vậy thì, tôi sẽ chứng minh cho anh thấy rằng, thứ mang lại cảm xúc đôi khi lại mang lại lợi nhuận lớn hơn cả lợi ích trước mắt."

Lãnh Kiên không trả lời, chỉ nhấc dao dĩa lên tiếp tục bữa ăn. Cuộc đối thoại kết thúc.

Ngay sau khi Lãnh Kiên rời đi, An Hạ tìm gặp Quản gia Triệu. Quản gia Triệu tỏ ra ngạc nhiên tột độ khi biết Tổng tài đã đồng ý.

"Tổng tài đã cho phépa T sử dụng khu vực Nhà Kính phía Tây. Nhưng côriệu hiểu, khu vực đó rất cũ kỹ, và tôi chỉ có thể cung cấp chocô, ơn người giúp việc để dọn dẹp sơ bộ. Không có ngân sách cho việc sửa chữa lớn."

"Tuyệt vời. Tôi chỉ cần được phép dọn dẹp, Quản gia Triệu. Tôi sẽ tự lo phần còn lại."

An Hạ ngay lập tức bắt tay vào việc. Cô thay một bộ đồ lao động cũ kỹ, buộc tóc cao và xách theo một chiếc xô cùng chổi.

Nhà kính nằm ở góc khuất, bị che lấp bởi tán lá và bụi thời gian. Kính bị rạn nứt vài chỗ, khung thép gỉ sét, bên trong chứa đầy dụng cụ làm vườn cũ kỹ và mạng nhện. Nhưng đối với An Hạ, nơi đây giống như một kho báu bị lãng quên. Ánh sáng xuyên qua lớp kính bám bụi, tạo thành những dải sáng lờ mờ huyền ảo.

"Phu nhân... cô không cần phải làm việc này đâu. Để tôi gọi người chuyên nghiệp," người giúp việc được cử đến, cô gái trẻ tên Linh, hoảng hốt nhìn An Hạ đang cuốc đất.

"Không sao đâu, Linh. Đây là công trìnhtì v tôi,"ết, Hạ cười. "Tôi là kiến trúc sư, và tôi phải tự tay tái thiết studio của mình. Đây là căn phòng đầu tiên tôi xây dựng lại sau khi mất tất cả."

Cô bắt đầu dọn dẹp, lau chùi tỉ mỉ từng khung thép, từng tấm kính. An Hạ làm việc quên ăn uống. Cô tìm thấy một chiếc bàn vẽ gỗ cũ bị bỏ xó trong góc, dùng sức lau sạch và cố định nó lại. Cô cảm thấy mệt mỏi về thể xác, nhưng tinh thần riêvề.

giải phóng hoàn toàn.

Trong suốt buổi chiều, Quản gia Triệu vài lần đi ngang qua, ánh mắt khó hiểu. Ông ta chưa từng thấy "Phu nhân" nào của L.K lại tự tay lao động nặng nhọc như vậy. Cô gái này khác biệt hoàn toàn với những người phụ nữ mà ông đã từng chứng kiến quanh Tổng tài.

Đến chập tối, nhà kính đã thay đổi hoàn toàn. An Hạ thay thế những tấm kính nứt bằng những tấm polycarbonate trong suốt mà cô tự đi mua. Cô quét sạch bụi bẩn, sơn lại vài khung thép bị gỉ và lắp đặt một chiếc đèn công suất lớn ở giữa phòng. Nó không còn là một phế tích, mà là một studio kiến trúc thô sơ nhưng tràn đầy sức sống.sơ lộ n bày tất cả bản vẽ Vòng Tay Xanh của mình lên bàn, rải các công cụ và thước kẻ. Cô bật chiếc đèn lên, ánh sáng trắng rực rỡ chiếu xuyên qua kính, khiến góc khuất của khu vườn bỗng chốc trở nên rực rỡ.

Lãnh Kiên trở về Vân Hải Cung lúc 9 giờ tối. Anh ta đi thẳng vào phòng làm việc riêng mà không hề liếc nhìn xung quanh. Anh ta cần kiểm tra lại hồ sơ cổ đông trước phiên họp sáng hôm sau.

Sau khoảng một giờ làm việc căng thẳng, Lãnh Kiên đứng dậy. Thông thường, anh ta sẽ đi thẳng lên phòng ngủ, nơi yên tĩnh và tối tăm như tính cách của anh ta. Nhưng hôm nay, điều gì đó khác biệt đã thu hút sự chú ý của anh.

Ánh sáng.

Từ cửa sổ phòng làm việc, anh ta có thể nhìn thấy một quầng sáng trắng rực rỡ, bất thường, hắt ra từ góc khuất của khu vườn. Đó chính là nhà kính.

Lãnh Kiên cau mày. Anh ta tưởng An Hạ sẽ chỉ thuê người làmbước loa rồi bày biện sách vở. Anh ta không ngờ cô đến tạo ra một nguồn năng lượng sống động như vậy.

Anh ta bước ra ban công, dựa vào lan can và nhìn chằm chằm.

Dưới ánh đèn rực rỡ đó, An Hạ đang đứng. Cô đã thay đồ, nhưng vẫn mặc chiếc áo thun đơn giản. lậ đangp. Cô mu trên bàn vẽ, tóc xõa xuống vai, hoàn toàn đắm chìm trong thế giới củaàn nhẫn v dùng thước kẻ và compa, bàn tay di chuyển thuần thục, ánh mắt tập trung cao độ. Côà chín còn là cô gái tuyệt vọng cầu xin sự giúp đỡ, cũng không phải "Phu nhân" giả tạo lạnh nhạt. Cô lúc này, là một kiến trúc sư đang thực hiện đam mê.

Lãnh Kiên đứng đó một lúc lâu. Trong ngôi nhà tĩnh lặng và hoàn hảo này, nơi mọi thứ đều được kiểm soát và vô cảm, An Hạ giống như một đốm lửa bùng cháy, một biến số đầy mâu thuẫn.

Anh ta không thể phủ nhận rằng, trong sự tập trung của cô, có một sức hút kỳ lạ, một sự kiên cường khiến người ta phải tò mò.

"Tự xây dựng lại chính mình ư?" Lãnh Kiên lẩm bẩm.

Anh ta nhớ lại lời nói kiên quyết của cô: “Tôi sẽ chứng minh cho anh thấy rằng, thứ mang lại cảm xúc đôi khi lại mang lại lợi nhuận lớn hơn cả lợi ích trước mắt.”

Lãnh Kiên cảm thấyh cũy n thôi thúc bất chợt muốn tìm hiểu về dự án "Vòng Tay Xanh".

ư. Mình cần một khô Nó hẳn phải quan trọng đến mức cô sẵn sàng đánh đổi cả cuộc hôn nhân giả này để theo đuổi nó.

Anh ta quay vào trong, bật máy tính lên. Thay vì tiếp tục xem hồ sơ cổ đông, anh ta mở trình duyệt và gõgôi cái tên: An Hạ,nhà này,” sư, Vòng Tay Xanh.

Đêm đó, Lãnhong hô vào hề nói chuyện với An Hạ, nhưng anh đã bắt đầu dành sự chú ý của mình cho cô.

An Hạ nhìn bản vẽ hoàn thiện trên bàn, mỉm cười hài lòng. Cô đã có một không gian làm việc. Cô đã giành được một "góc nhỏ tự do" trong chiếc lồng vàng này. Cô đã chứng minh cho Lãnh Kiên thấy rằng, cô không phải là người sẽ ngoan sự an toàn này để xây dựng lại tất cả."

Cô nhìn ra ngoài. Món nợ 50 tỷ đã được xóa, áp lực đã biến mất, đổi lại là một chiếc lồng vàng sang trọng. Nhưng An Hạ biết, sự tự do thực sự không nằm ở nơi cô sống, mà nằm ở những giấc mơ cô đang theo đuổi. Cô sẽ dùng ánh sáng của Lãnh Kiên để che chở cho mình trong một năm, sau đó, cô sẽ bước ra khỏi cuộc hôn nhân giả này với tư cách là một kiến trúc sư thành công, không còn nợ nần, không còn vướng bận.

Lãnh Kiên muốn cô biến mất không dấu vết sau 365 ngày. Cô sẽ biến mất, nhưng cô sẽ mang theo danh tiếng và sự nghiệp của mình.

An Hạ đóng cửa ban công, bật đèn bàn và trải chồng bản vẽ lên sàn nhà. Đêm đầu tiên trong Vân Hải Cung, cô không ngủ. Cô vẽ. Cô bắt đầu phác thảo lại khu nghỉ dưỡng sinh thái bị từ chối—dự án Vòng Tay Xanh. Cô sẽ chứng minh cho Lãnh Kiên thấy, những bản vẽ này không vô dụng như anh ta đã nói.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×