Sau ngày đầu tiên dọn dẹp và tổ chức, Nhà Kính Phía Tây của Vân Hải Cung chính thức trở thành studio An Hạ Kiến Trúc. Cô sống gần như tách biệt với phần còn lại của dinh thự. Công việc ngập đầu, những bản vẽ Vòng Tay Xanh lan rộng khắp chiếc bàn gỗ cũ, biến căn phòng trở thành một thế giới hỗn độn nhưng tràn đầy đam mê.
Mỗi đêm, ánh sáng rực rỡ từ nhà kính, nơi duy nhất bừng lên sự sống trong khu vườn tối tăm, chiếu thẳng vào cửa sổ phòng làm việc của Lãnh Kiên. Anh ta không cần nhìn đồng hồ cũng biết cô gái kia vẫn chưa ngủ. Anh ta đã xem qua một số thông tin về dự án Vòng Tay Xanh: một khu nghỉ dưỡng sinh thái chú trọng vào vật liệu bền vững và thiết kế hài hòa với thiên nhiên—hoàn toàn đối lập với triết lý xây dựng vì lợi nhuận tối đa của L.K.
Đã ba ngày trôi qua, và Lãnh Kiên vẫn giữ thái độ lạnh lùng tuyệt đối, không hề có bất cứ tương tác nào với "vợ" mình ngoài phòng ăn buổi sáng – nơi mà cả hai duy trì sự im lặng đáng sợ.
Vào chiều ngày thứ tư, khi An Hạ đang vật lộn với một mô hình địa hình phức tạp, tiếng gõ cửa dứt khoát vang lên.
"Mời vào."
Thư ký Lâm bước vào. Anh ta khoác trên mình bộ vest phẳng phiu, đứng thẳng tắp giữa sự lộn xộn nghệ thuật của An Hạ, trông như một thanh kiếm sắc lạnh giữa đống giấy vụn.
"Cô An Hạ," Thư ký Lâm nói, "Tổng tài yêu cầu tôi thông báo về lịch trình tối nay. Cô cần phải tham dự Bữa tiệc Tứ Quý của giới tài chính. Đây là buổi ra mắt chính thức của cô với tư cách Phu nhân Tổng tài L.K. Mọi việc chuẩn bị sẽ bắt đầu ngay bây tức."
An Hạ ngẩng đầu lên, tay còn dính đầy keo và mực. "Bây giờ? Tôi cần ít nhất vài ngày để chuẩn bị tâm lý và trang phục."
"Không thể trì hoãn," Thư ký Lâm lắc đầu. "Hội đồng quản trị và giới truyền thông đang chờ đợi buổi xuất hiện này để khẳng định vị thế của Tổng tài Lãnh Kiên sau khi anh ấy đáp ứng đủ điều kiện về hôn nhân. Quyền thừa kế của anh ấy phụ thuộc vào việc cô xuất hiện và hành động hoàn hảo."
An Hạ hiểu. Đây là lúc cô phải trả giá cho sự an toàn và khoản nợ đã được giải quyết.
Thư ký Lâm liếc nhìn chiếc quần jeans lấm lem và áo thun của cô. "Yên tâm, tất cả đã được chuẩn bị. Chúng ta có hai giờ. Cô chỉ cần tuân theo."
An Hạ bị kéo vào một quy trình biến đổi khắc nghiệt. Cô được dẫn về phòng riêng, nơi hai nhà tạo mẫu và một chuyên gia trang điểm đang chờ sẵn, như thể họ là những người lính chờ lệnh.
Cô bị lột bỏ lớp vỏ kiến trúc sư bụi bặm, và thay vào đó là một vẻ ngoài lộng lẫy xa lạ. Chuyên gia trang điểm tỉ mỉ che đi những quầng thâm do thức khuya, tạo khối cho khuôn mặt thanh tú trở nên sắc sảo và quý phái hơn. Mái tóc dài được uốn xoăn nhẹ, búi cao một cách lỏng lẻo nhưng sang trọng.
Sau đó là chiếc váy. Nó là một tác phẩm nghệ thuật, một chiếc đầm dạ hội dài màu xanh ngọc bích, xẻ sâu vừa phải, tôn lên vóc dáng mảnh mai nhưng cân đối của cô. Chất liệu lụa satin ôm sát, tạo nên sự thanh lịch tuyệt đối. Chiếc váy không hề phô trương, nhưng toát lên vẻ quyền lực tinh tế, giống như một thiết kế của Lãnh Kiên: tối giản, nhưng giá trị.
"Phu nhân rất hợp với màu này," một nhà tạo mẫu thì thầm thán phục.
An Hạ đứng trước gương, nhìn hình ảnh phản chiếu của mình. Cô không nhận ra chính mình. Đây là một người phụ nữ hoàn toàn khác—Hạ An, người vợ giả của Tổng tài L.K, lạnh lùng, tự tin và xa cách. Cô cảm thấy như đang khoác lên mình một lớp giáp hoàn hảo, bảo vệ cô khỏi thế giới tàn nhẫn bên ngoài.
Cuối cùng, Thư ký Lâm đích thân mang đến chiếc vòng cổ kim cương: một thiết kế tối giản nhưng lấp lánh, trị giá bằng cả một căn biệt thự.
"Phu nhân, Tổng tài dặn, đây là trang sức bắt buộc. Cô phải đeo nó suốt buổi tiệc."
An Hạ chạm vào viên kim cương lạnh buốt trên cổ. Cô biết, đây không phải là quà tặng, mà là dây xích chính thức cho vai diễn của cô.
Lãnh Kiên đang đợi ở sảnh chính. Anh ta đã mặc một bộ lễ phục màu đen tuyền, cổ áo sơ mi trắng đóng kín, hoàn hảo đến từng chi tiết. Khí chất của anh ta dường như tỏa ra một trường lực vô hình, đẩy lùi mọi sự tiếp cận.
Anh ta đang xem đồng hồ, nét mặt không biểu lộ cảm xúc. Đúng lúc đó, An Hạ bước xuống cầu thang xoắn ốc.
Lãnh Kiên ngẩng đầu lên.
Và khoảnh khắc đó, sự kiểm soát tuyệt đối của anh ta suýt chút nữa đã bị phá vỡ. Anh ta đã thấy cô trong chiếc áo thun lấm lem, trong bộ đồ công sở, nhưng chưa bao giờ thấy cô trong trạng thái này.
Chiếc váy xanh ngọc bích ôm lấy thân hình cô, làm nổi bật làn da trắng sứ. Sự kiên cường và quyết tâm thường ngày của cô được thay thế bằng một vẻ đẹp quý phái, sắc sảo nhưng không kém phần mềm mại. Cô không hề khoa trương, nhưng lại có khả năng thu hút mọi ánh nhìn. Giống như viên kim cương, cô bỗng chốc trở nên có giá trị một cách đáng kinh ngạc.
Ánh mắt anh ta dừng lại trên chiếc vòng cổ, sau đó quay lại nhìn thẳng vào cô. Ánh mắt đó kéo dài chỉ vài giây, nhưng đủ để khiến An Hạ cảm thấy căng thẳng hơn bất kỳ cuộc họp hội đồng quản trị nào.
"Hoàn hảo," Lãnh Kiên lạnh lùng nhận xét, giọng anh ta trầm hơn một chút so với bình thường. Anh ta tiến lại gần, giữ khoảng cách 1 mét chết chóc.
"Thư ký Lâm đã nói rõ các quy tắc?"
"Rõ rồi, Tổng tài. Tôi hiểu vai trò của mình," An Hạ đáp, giọng cũng lạnh nhạt không kém.
Lãnh Kiên đưa cánh tay về phía cô, cử chỉ này đã phá vỡ khoảng cách 1 mét. An Hạ đặt tay mình lên tay anh. Cô cảm thấy sự lạnh lẽo từ bàn tay anh, nhưng cũng cảm nhận được sức mạnh và sự chắc chắn của người đàn ông này.
"Nhớ kỹ," Lãnh Kiên cúi đầu xuống, thì thầm vào tai cô, gần đến mức An Hạ cảm nhận được hơi thở lạnh lẽo của anh. "Cô là sản phẩm của tôi đêm nay. Đừng để bất cứ ai nghĩ rằng hợp đồng này là giả. Cô phải tin vào nó."
"Tôi hiểu," An Hạ đáp, tay cô siết nhẹ trên cánh tay anh như một lời cam kết.
Buổi tiệc Tứ Quý diễn ra tại khách sạn sang trọng nhất thành phố. Ngay khi Lãnh Kiên và An Hạ xuất hiện, mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía họ. Cặp đôi quyền lực nhất mới kết hôn, nhưng lại bí ẩn nhất.
Lãnh Kiên giữ thái độ lạnh nhạt thường thấy, nhưng bàn tay anh ta đặt ở eo An Hạ lại tạo ra một sự thân mật giả dối hoàn hảo.
An Hạ, trái với dự đoán của nhiều người, không hề tỏ ra bối rối hay choáng ngợp. Cô mỉm cười thanh lịch, giữ vẻ đoan trang nhưng không hề yếu đuối.
Họ nhanh chóng bị bao vây bởi các cổ đông, đối tác và những người trong giới thượng lưu tò mò.
Một người đàn ông trung niên, Ông Hoàng, một cổ đông lớn của L.K và cũng là người luôn nghi ngờ cuộc hôn nhân này, tiến đến.
"Ôi, Phu nhân Lãnh Kiên, thật vinh dự. Nghe nói cô An Hạ đây là kiến trúc sư, phải không? Chắc chắn Tổng tài đã có một đối tác tuyệt vời trong kinh doanh rồi," Ông Hoàng cười giả lả, ánh mắt dò xét. "Hay cô chỉ đơn thuần là... một tác phẩm nghệ thuật đẹp đẽ được trưng bày?"
Lời nói của Ông Hoàng rõ ràng là sự xúc phạm, ám chỉ An Hạ chỉ là một cô gái xinh đẹp không có giá trị thực tế.
An Hạ không để Lãnh Kiên kịp phản ứng. Cô mỉm cười điềm tĩnh.
"Ông Hoàng quá lời rồi. Tổng tài Lãnh Kiên là một người rất thực tế. Anh ấy không bao giờ lãng phí bất cứ thứ gì không mang lại giá trị cốt lõi. Việc tôi xuất hiện ở đây đêm nay không phải là để làm đẹp, mà là để khẳng định sự hợp tác vững chắc. Và về kiến trúc... tôi và Tổng tài có một quan điểm chung: Kiến trúc là nền tảng. Hôn nhân cũng vậy."
Cô nhìn thẳng vào mắt Ông Hoàng, thể hiện sự thông minh và dứt khoát: "Chúng tôi đã xây dựng nền móng này rất chắc chắn."
Sự sắc sảo và tự tin bất ngờ của An Hạ khiến Ông Hoàng ngạc nhiên, và khiến nhiều người xung quanh phải thì thầm. Cô không chỉ là một khuôn mặt đẹp.
Lãnh Kiên, đứng bên cạnh, đã nghe thấy mọi thứ. Bàn tay anh ta đặt trên eo cô siết nhẹ. Đó là một cử chỉ gần như vô thức, không phải là sự thân mật, mà là một dấu hiệu của sự hài lòng và cảnh báo không lời: Cô làm tốt lắm, nhưng đừng lạm dụng.
Sau đó, họ phải đối mặt với một thách thức khác. Một cô gái trẻ xinh đẹp, Mỹ Lệ, cháu gái của một nhà đầu tư lớn và là người từng công khai theo đuổi Lãnh Kiên, tiến đến.
"Chúc mừng, Tổng tài Lãnh Kiên. Tôi thực sự ngạc nhiên. Tôi tưởng anh sẽ chọn một người phụ nữ hoàn hảo hơn, ít nhất là một người xuất thân từ giới kinh doanh như anh. Cô An Hạ đây... có vẻ khá mong manh."
Lãnh Kiên nhíu mày, chuẩn bị lên tiếng. Nhưng An Hạ lại nhanh hơn.
"Cảm ơn cô Mỹ Lệ đã quan tâm," An Hạ cười, lấy một ly rượu từ khay phục vụ, chạm nhẹ vào ly rượu của Mỹ Lệ. "Một người phụ nữ có sự nghiệp và đam mê riêng đôi khi lại là sự lựa chọn hoàn hảo nhất cho một người đàn ông thành công như Tổng tài. Vì chúng tôi biết cách tự mình đứng vững, và không cần dựa dẫm vào ai. Chúc cô sớm tìm được một người hoàn hảo cho mình."
An Hạ uống một ngụm rượu vang, nụ cười vẫn giữ nguyên sự thanh lịch. Lãnh Kiên nhìn cô. Cô không hề run sợ, cô không cần anh ta che chở. Cô đã tự bảo vệ mình và danh dự của anh ta một cách hoàn hảo.
Buổi tiệc kết thúc lúc nửa đêm. Trên xe trở về Vân Hải Cung, sự im lặng lại bao trùm, nhưng lần này, nó không còn nặng nề như trước.
"Hôm nay... cô đã làm tốt," Lãnh Kiên nói, phá vỡ sự im lặng. Đây là một lời khen hiếm hoi từ anh ta, giá trị hơn cả mọi thứ trong tủ đồ của cô.
"Đó là công việc của tôi, Tổng tài," An Hạ đáp, cô ngay lập tức tháo chiếc vòng cổ kim cương ra. Cô trả nó lại cho Thư ký Lâm đang ngồi ở ghế trước. "Tôi luôn làm tốt công việc của mình. Và tôi không mong đợi bất kỳ sự ưu ái nào."
Lãnh Kiên quay sang nhìn cô trong bóng tối. "Cô thực sự đã khiến Ông Hoàng bất ngờ. Anh ta không dễ bị thuyết phục."
"Tôi không cố gắng thuyết phục ông ta. Tôi chỉ khẳng định giá trị của tôi. Giá trị không nằm ở tài sản, mà ở sự tự tin," An Hạ lạnh lùng đáp. Cô mệt mỏi và muốn trở về studio của mình.
Chiếc xe dừng lại. Lãnh Kiên bước xuống xe trước. An Hạ cũng nhanh chóng theo sau.
"Đừng quên, cô An Hạ," Lãnh Kiên nói, trước khi bước lên cầu thang. "Cô đã ký vào một hợp đồng. Sự tự tin của cô rất đáng ngưỡng mộ, nhưng đừng để nó khiến cô quên mất giới hạn của chúng ta. Ngày mai, cô vẫn phải tuân thủ Quy tắc 1 mét."
"Tôi biết rõ giới hạn của mình, Tổng tài," An Hạ nói, cúi đầu một cách máy móc, rồi đi thẳng về phòng.
Cô nhanh chóng cởi bỏ chiếc váy lộng lẫy, chiếc vòng cổ đã được trả lại. Cô rửa sạch lớp trang điểm nặng nề, và thay lại chiếc quần jeans cũ kỹ, chiếc áo thun quen thuộc.
Cô đi thẳng xuống Nhà Kính Phía Tây. Bật đèn lên. Ánh sáng rực rỡ trở lại.
An Hạ ngồi xuống bàn vẽ. Thế giới của lụa satin, kim cương và những lời nói dối đã lùi lại phía sau. Chỉ còn lại thế giới của giấy, bút chì và những giấc mơ kiến trúc.
Cô nhìn bản vẽ Vòng Tay Xanh. Cô đã thành công trong vai trò Phu nhân Lãnh Kiên đêm nay. Nhưng cô biết, cô phải thành công trong vai trò An Hạ, Kiến trúc sư của ngày mai. Cô phải dùng thời gian 365 ngày này để tạo ra một di sản, để khi hợp đồng kết thúc, cô sẽ có thứ để dựa vào mà không cần bất cứ người đàn ông hay bất cứ hợp đồng nào che chở.
Đêm đó, Lãnh Kiên đứng trên ban công phòng làm việc. Anh ta không tập trung vào báo cáo kinh doanh nữa. Anh ta nhìn chằm chằm vào đốm sáng rực rỡ dưới vườn. Anh ta đã thuê một người vợ giả. Nhưng cô gái này lại đang bắt đầu chiếm lấy không gian và sự chú ý của anh ta một cách không hề có trong hợp đồng. Anh ta bắt đầu tự hỏi, liệu cô gái đó, với sự kiên cường và tài năng tiềm ẩn đó, có phải là biến số nguy hiểm nhất trong cuộc đời anh ta hay không.