bên kia hợp đồng là định mệnh

Chương 6: Cuộc Đối Đầu Triết Lý


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Kể từ đêm tiệc ra mắt, cuộc sống của An Hạ trong Vân Hải Cung trở nên rõ ràng và tách biệt hơn. Ban ngày, cô là một "Phu nhân Lãnh Kiên" im lặng, duy trì khoảng cách 1 mét chết chóc và hoàn thành các nghĩa vụ xã giao khi được yêu cầu. Ban đêm, cô là An Hạ Kiến Trúc—rũ bỏ lớp vỏ lụa satin để khoác lên mình chiếc áo thun cũ, chìm đắm trong studio rực sáng của mình.

Ánh sáng từ Nhà Kính Phía Tây đã trở thành một hải đăng cố định trong cuộc sống của Lãnh Kiên. Anh ta không còn cần cố gắng để không nhìn thấy nó. Nó đã trở thành một phần của khung cảnh đêm tại Vân Hải Cung, một biến số không mời mà đến.

Sau khi điều tra về dự án Vòng Tay Xanh, Lãnh Kiên càng thêm khó hiểu. Cô không chỉ theo đuổi một dự án phi lợi nhuận, mà còn theo đuổi một dự án mất lợi nhuận theo tiêu chuẩn của L.K.

Một tuần sau đêm tiệc, vào lúc 10 giờ tối, khi An Hạ đang hoàn thiện một bản phác thảo chi tiết về hệ thống thu hoạch nước mưa cho khu nghỉ dưỡng, cánh cửa Nhà Kính Phía Tây bất ngờ mở ra.

An Hạ giật mình. Cô biết ai đang đứng đó mà không cần ngẩng đầu. Chỉ có một người duy nhất trong ngôi nhà này dám phá vỡ sự riêng tư của cô mà không hề gõ cửa.

Lãnh Kiên bước vào. Ánh sáng mạnh mẽ trong studio chiếu thẳng vào anh ta, khiến chiếc áo sơ mi đen tuyền anh ta đang mặc càng thêm bí ẩn. Anh ta mang theo hơi lạnh từ bên ngoài, hoàn toàn đối lập với không khí ấm áp, hơi ẩm và mùi giấy vẽ lan tỏa trong nhà kính.

Anh ta không nói gì, chỉ chậm rãi đi thẳng đến chiếc bàn vẽ của cô. Đôi mắt lạnh lùng quét qua hàng chục bản vẽ phức tạp, từ mô hình 3D thô sơ bằng bìa cứng đến những bản vẽ kỹ thuật chi tiết.

"Tổng tài Lãnh Kiên," An Hạ lên tiếng, giọng cô bình tĩnh nhưng có sự cảnh báo. Cô đứng thẳng, đối diện với anh ta. "Phòng làm việc này là khu vực tôi được phép sử dụng cho công việc. Nếu anh có điều gì cần nói, xin hãy nói thẳng."

Lãnh Kiên dừng lại trước bản vẽ tổng thể của Vòng Tay Xanh. Anh ta đưa tay ra, chạm nhẹ vào bản phác thảo một tòa nhà làm bằng tre và đất nện, thiết kế mái dốc để hứng ánh sáng mặt trời tự nhiên.

"Tôi đã xem qua dự án này," anh ta nói, giọng điệu lạnh lùng và mang tính phân tích. "Ý tưởng về 'kiến trúc xanh, kết nối con người với thiên nhiên'. Rất lãng mạn. Rất... vô dụng."

An Hạ nhíu mày. "Vô dụng?"

"Đúng vậy. Vô dụng," Lãnh Kiên khẳng định, không hề né tránh. "Cô thiết kế một khu nghỉ dưỡng 5 sao, nhưng cô lại sử dụng tre và vật liệu địa phương. Chi phí bảo trì sẽ tăng gấp ba lần so với bê tông cốt thép. Không gian hồ bơi của cô được thiết kế để 'hòa mình với thiên nhiên,' nhưng điều đó đồng nghĩa với việc tối đa hóa diện tích xanh, làm giảm mật độ xây dựng và trực tiếp làm giảm lợi nhuận trên mỗi mét vuông đất."

Anh ta chỉ vào một con số trong bản thống kê sơ bộ của cô. "Theo ước tính này, nếu chuyển đổi dự án Vòng Tay Xanh thành một khu đô thị thông thường của L.K, lợi nhuận ròng sẽ tăng ít nhất 40%. Cô đã chọn cảm xúc thay vì lợi nhuận. Đó là sự thiếu chuyên nghiệp."

An Hạ cảm thấy máu dồn lên đầu. Đây không chỉ là chỉ trích về dự án, đây là sự tấn công trực diện vào triết lý nghề nghiệp của cô.

"Tổng tài Lãnh Kiên, tôi không đồng ý," An Hạ đáp, cô bước đến gần bàn vẽ, đặt tay cạnh bản vẽ của mình, như thể đang bảo vệ nó. "Anh nói về lợi nhuận ngắn hạn, tôi nói về giá trị bền vững. Khu nghỉ dưỡng này được thiết kế để tồn tại qua nhiều thế hệ, giảm thiểu tác động đến môi trường, và tạo ra một trải nghiệm độc đáo mà tiền bạc hay vật liệu đắt tiền không thể mua được."

"Độc đáo không bằng thực tế," Lãnh Kiên đáp trả sắc bén. "Thế giới này vận hành bằng con số, An Hạ. Con số của cô không đủ thuyết phục."

"Nhưng con số đó đại diện cho một tầm nhìn lớn hơn! Anh Lãnh Kiên, công việc của anh là xây dựng đế chế tài chính. Công việc của tôi là xây dựng những nơi mà con người có thể tìm thấy sự bình yên và kết nối. Tôi thiết kế cho tâm hồn, không chỉ cho ví tiền," cô nói, sự tức giận khiến giọng cô run lên. "Nếu tất cả những gì anh quan tâm là lợi nhuận, vậy thì anh chỉ là một nhà kinh doanh lạnh lùng, không phải là một người kiến tạo."

Lời nói "nhà kinh doanh lạnh lùng" như một mũi dao đâm vào sự tự phụ của Lãnh Kiên. Anh ta đã quen với sự ngưỡng mộ hoặc sợ hãi, chứ không phải sự thách thức thẳng thắn như thế này.

Anh ta nhìn vào mắt cô. Cô không hề nhượng bộ, không hề run sợ. Trong nhà kính này, cô là chủ nhân, và cô đang chiến đấu cho lãnh thổ của mình.

"Rất thú vị," Lãnh Kiên nói, giọng anh ta hạ xuống một tông trầm, khiến không khí càng thêm căng thẳng. "Tôi đã nghĩ cô sẽ khóc lóc hoặc xin lỗi. Thay vào đó, cô lại cho rằng mình đúng."

"Tôi biết tôi đúng về triết lý này. Tôi đã làm việc cật lực để dự án này được triển khai. Nó bị hủy bỏ không phải vì nó tồi, mà vì nhà đầu tư cũ không đủ kiên nhẫn để nhìn thấy giá trị lâu dài của nó!"

Lãnh Kiên im lặng một lúc. Anh ta đưa tay lên, nhẹ nhàng lật một bản vẽ. Đó là chi tiết về một chiếc ghế dài đặt ở sảnh chính, được thiết kế để ánh sáng tự nhiên từ trên cao chiếu xuống đúng vị trí, tạo ra cảm giác thư thái tuyệt đối vào buổi chiều.

"Chi tiết này," Lãnh Kiên nói, giọng anh ta không còn mang tính chỉ trích nữa, mà chuyển sang sự đánh giá của một chuyên gia. "Đường cong của mái vòm và góc chiếu sáng này... rất chuẩn xác. Cô đã tính toán đường đi của mặt trời trong cả bốn mùa để đạt được hiệu ứng này?"

"Vâng. Nó là yếu tố quan trọng nhất. Tôi muốn nó không chỉ là một cái ghế, mà là một khoảnh khắc," An Hạ đáp, cô bất giác quên đi sự tức giận và quay trở lại với vai trò kiến trúc sư.

Sự chuyển đổi đột ngột này tạo ra một khoảnh khắc kỳ lạ: hai người, với hai thế giới quan hoàn toàn khác nhau, bỗng chốc gặp nhau ở một điểm chung duy nhất—sự theo đuổi sự hoàn hảo tuyệt đối. Cô trong thiết kế; anh trong chiến lược.

Lãnh Kiên ngẩng đầu lên, ánh mắt sắc như đại bàng nhìn thẳng vào cô.

"Vậy cô nói dự án này mang lại lợi ích lâu dài và giá trị thực sự cho L.K, vượt qua những con số lợi nhuận ngắn hạn mà tôi đang nhìn thấy?"

"Tôi có thể chứng minh điều đó," An Hạ nói, mặc dù cô không biết cô sẽ làm thế nào.

Lãnh Kiên mỉm cười lạnh lùng, một nụ cười cực kỳ hiếm hoi và nguy hiểm. "Được. Nếu cô đã tự tin đến vậy."

Anh ta lấy ra một tấm thẻ đen từ ví. "Đây là thẻ ngân hàng của tôi. Trong đó có 5 tỷ. Cô có một năm để chứng minh. Cô có thể dùng số tiền này để xây dựng một Phần trình diễn (Prototype) nhỏ của dự án Vòng Tay Xanh, ngay trong khuôn viên Vân Hải Cung. Cô có thể tùy ý chọn bất kỳ góc nào trong khu vườn mà Quản gia Triệu cho phép.

An Hạ sững sờ. "Anh... anh đang thách thức tôi?"

"Không," Lãnh Kiên lắc đầu. "Tôi đang đưa cho cô một cơ hội để cứu lấy lý tưởng của cô, và cùng lúc đó, cô sẽ chứng minh cho tôi thấy rằng tầm nhìn của cô không hề vô dụng. Nếu trong một năm, sản phẩm mẫu của cô không thể thu hút được sự chú ý của giới đầu tư, hoặc ít nhất là không thể mang lại một giá trị marketing đáng kể cho L.K, thì hợp đồng của chúng ta sẽ kết thúc như đã định, và cô sẽ phải trả lại 5 tỷ này."

Anh ta đặt tấm thẻ xuống bàn. "Nếu cô thành công, L.K sẽ đầu tư 100% vào dự án Vòng Tay Xanh đầy đủ, và cô sẽ là Giám đốc dự án, với mức lương xứng đáng với một người có thể thay đổi tư duy của Lãnh Kiên. Nếu cô thất bại... cô sẽ phải đối mặt với hậu quả."

Lời đề nghị này không phải là sự giúp đỡ, mà là một ván cược sinh tử mà anh ta chắc chắn mình sẽ thắng. Lãnh Kiên không tin vào cảm xúc, anh ta chỉ tin vào sự thử nghiệm thực tế.

An Hạ nhìn tấm thẻ đen, sau đó nhìn vào mắt anh ta. Cô không thấy sự chế giễu, chỉ thấy một thử thách lạnh lùng và công bằng. Anh ta đang buộc cô phải từ bỏ sự lãng mạn của lý thuyết để đối mặt với sự tàn khốc của thị trường.

"Tôi chấp nhận," An Hạ nói ngay lập tức, không hề do dự.

"Tốt." Lãnh Kiên gật đầu. "Vậy thì, chúc cô may mắn, Phu nhân Lãnh Kiên. Hay tôi nên gọi là, Kiến trúc sư An Hạ?"

"Cứ gọi tôi là An Hạ, Tổng tài. Chúng ta đang nói chuyện công việc, không phải hôn nhân."

Lãnh Kiên không đáp, chỉ quay người rời đi. Anh ta bước ra khỏi ánh sáng rực rỡ của studio, trở lại vào bóng tối.

An Hạ nhìn tấm thẻ đen và những bản vẽ ngổn ngang. 5 tỷ. Đây là khoản tiền mà cô cần để sống sót. Và bây giờ, nó cũng là công cụ để cô chứng minh giá trị của mình. Cô cảm thấy một luồng adrenaline mạnh mẽ chảy khắp cơ thể.

Lãnh Kiên đã đưa cô một cơ hội. Nhưng anh ta cũng đã ném cô vào một cuộc chiến mà anh ta đã định trước kết quả.

Cô cúi xuống, nhặt tấm thẻ lên, sau đó lại đặt nó sang một bên. Cô quay lại bàn vẽ, dùng bút chì khoanh tròn một góc đất nhỏ, nơi khuất nhất, nhưng có ánh sáng tốt nhất trong khu vườn. Cô đã biết mình phải xây dựng "Phần trình diễn" đó ở đâu.

Tối hôm đó, lần đầu tiên sau nhiều ngày, Lãnh Kiên không còn thấy ánh đèn rực rỡ từ nhà kính nữa. An Hạ đã tắt đèn. Anh ta cau mày.

Lát sau, Quản gia Triệu bước vào phòng làm việc.

"Tổng tài, tôi vừa nhận được lệnh từ cô An Hạ. Cô ấy đã yêu cầu một chiếc xe tải chở vật liệu xây dựng tre, đất nung, và đá cuội tự nhiên được giao đến dinh thự vào sáng sớm ngày mai."

Lãnh Kiên mỉm cười nhẹ. Cô gái này không hề lãng phí một giây phút nào.

Anh ta nhìn ra ngoài cửa sổ, nơi bóng tối bao trùm khu vườn rộng lớn. "Cứ để cô ấy làm. Và đảm bảo rằng tất cả các vật liệu đó không được làm ảnh hưởng đến cảnh quan chính của dinh thự."

Anh ta không biết, thử thách này không chỉ là một ván cược, mà còn là một cơ hội để lớp băng trong tim anh ta bắt đầu rạn nứt. Anh ta đã đưa cho An Hạ vũ khí, và cô đã sẵn sàng sử dụng nó.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×