bên kia hợp đồng là định mệnh

Chương 7: Trận Chiến Giữa Sự Hỗn Độn và Trật Tự


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Buổi sáng tinh mơ tại Vân Hải Cung luôn diễn ra trong sự im lặng gần như tuyệt đối. Mọi chuyển động của nhân viên đều được đo lường, mọi chiếc lá rơi đều được dọn sạch ngay lập tức. Đây là vương quốc của Trật Tự.

Nhưng vào lúc 6 giờ sáng hôm đó, sự im lặng hoàn hảo đã bị xé toạc bởi tiếng phanh ken két và tiếng động cơ ồn ào.

Ba chiếc xe tải lớn, chở đầy vật liệu xây dựng thô mộc và không phù hợp với Vân Hải Cung, đang đậu ngay trước cổng phụ. Tre trúc tươi, đất nung, đá cuội lớn và một khối lượng lớn đất sét màu nâu đỏ được chất đống.

Quản gia Triệu, người luôn xuất hiện với vẻ ngoài hoàn hảo và nghiêm nghị, chạy đến hiện trường với vẻ mặt kinh hãi. Mấy chục năm làm việc cho giới siêu giàu, ông chưa bao giờ thấy cảnh tượng này.

"Cái gì thế này?" Quản gia Triệu hỏi người quản lý xe tải với giọng điệu không che giấu sự tức giận.

"Chúng tôi giao hàng cho Kiến trúc sư An Hạ," người quản lý đáp. "Đây là vật liệu xây dựng theo đơn đặt hàng của cô ấy."

Ngay lúc đó, An Hạ xuất hiện. Cô mặc quần áo lao động, chiếc áo thun đã bạc màu và một đôi găng tay da dày. Cô mang theo một tinh thần làm việc hăng say, đối lập hoàn toàn với sự uể oải thường thấy của một "Phu nhân".

"Quản gia Triệu, ông đã nhận được thông báo của Tổng tài rồi chứ?" An Hạ nói, giọng cô dứt khoát, không cho phép tranh cãi. "Tôi được phép sử dụng một góc của khu vườn để xây dựng mô hình trình diễn."

"Phu nhân An Hạ," Quản gia Triệu cố gắng giữ bình tĩnh, "Tôi đã nhận được lệnh, nhưng những vật liệu này... chúng không phù hợp với cảnh quan của Vân Hải Cung. Chúng sẽ làm ô uế bầu không khí, làm bẩn khu vườn, và làm hư hỏng lối đi lát đá cẩm thạch mới được vệ sinh!"

Ông Triệu nhìn đống đất sét đỏ thô kệch, gần như lên cơn đau tim. Trong mắt ông, đó là sự xâm phạm không thể chấp nhận được.

An Hạ nhìn thẳng vào sự khó chịu của ông ta. "Đúng như anh Lãnh Kiên đã nói, đây là công việc. Và công việc cần vật liệu. Tôi đã chọn góc khuất nhất của khu đất, nơi gần rừng cây và hoàn toàn cách biệt với dinh thự chính. Tôi sẽ đảm bảo không có bất kỳ rác thải hay bụi bẩn nào lọt vào khu vực chính. Nhưng ông Triệu, tôi có một năm. Tôi cần bắt đầu ngay bây giờ."

"Tôi sẽ không cho phép những chiếc xe tải này đi qua lối đi chính. Tuyệt đối không!" Quản gia Triệu kiên quyết.

An Hạ mỉm cười lạnh nhạt. "Vậy thì, ông Triệu, ông có thể chỉ định một tuyến đường thay thế, hoặc tôi sẽ phải gọi trực tiếp cho Tổng tài Lãnh Kiên để hỏi ý kiến. Anh ấy đã giao phó cho tôi trách nhiệm này, và tôi sẽ không chậm trễ chỉ vì một lối đi."

Sự đe dọa trực tiếp về việc gọi Lãnh Kiên khiến Quản gia Triệu phải nhượng bộ. Ông biết rằng Tổng tài Lãnh Kiên đã đồng ý một cách lạnh lùng, và sự can thiệp của ông có thể bị coi là phá hoại "thử thách" của Tổng tài.

Cuối cùng, một con đường mòn ít sử dụng gần mép rừng cây đã được chỉ định. Cả buổi sáng, dinh thự Vân Hải Cung bị bao trùm bởi tiếng xe tải, tiếng xẻng đào đất, và mùi của đất mới và tre non.

Khu đất mà An Hạ chọn là một khoảng đất trống hơi dốc, bị lãng quên, nằm ngay cạnh hàng rào bao quanh khu rừng tự nhiên bên ngoài. Đây là một nơi hoàn hảo để xây dựng mô hình một Ngôi Nhà Thử Nghiệm.

An Hạ lao vào công việc như một người bị bỏ đói lâu ngày. Cô không chỉ đứng chỉ đạo. Cô làm.

Cô tự tay kiểm tra chất lượng của tre, hướng dẫn công nhân trộn đất sét với rơm rạ theo tỷ lệ chính xác để làm vật liệu đắp tường, và thậm chí còn tự mình đào rãnh thoát nước đầu tiên.

Những người giúp việc trong dinh thự, nhất là những người đã quen với sự lười biếng và kiêu ngạo của những "Phu nhân" trước đây, nhìn cô với ánh mắt đầy nghi ngờ và tò mò.

Linh, cô gái giúp việc trẻ từng được cử đến giúp cô dọn nhà kính, là người bày tỏ sự hoài nghi rõ ràng nhất.

"Phu nhân An Hạ," Linh nói, khi thấy An Hạ đang nhấc một tảng đá cuội lớn để đặt móng. "Công việc này là của công nhân. Chân tay cô sẽ bị chai hết. Tổng tài Lãnh Kiên sẽ không muốn một người vợ có bàn tay thô ráp đâu."

An Hạ dùng mu bàn tay dính bùn gạt đi những sợi tóc vương trên trán. "Linh này, Tổng tài Lãnh Kiên muốn một người có khả năng mang lại giá trị cho anh ấy. Nếu tôi không thể làm được công việc của mình, tôi không có giá trị. Và hơn nữa," cô mỉm cười, nụ cười rạng rỡ và chân thật, "Tôi là kiến trúc sư. Tay tôi không chỉ dùng để ký giấy tờ, mà còn dùng để tạo ra những gì tôi vẽ. Cô cứ yên tâm làm công việc của mình, tôi sẽ lo phần của tôi."

Sự quyết tâm và tinh thần làm việc không mệt mỏi của An Hạ dần dần khiến những người giúp việc phải thay đổi cách nhìn. Họ bắt đầu thấy cô không phải là một bông hoa kiêu kỳ, mà là một chiến binh đang chiến đấu cho lý tưởng của mình.

Tuy nhiên, Quản gia Triệu vẫn là bức tường lạnh lùng nhất. Ông giám sát mọi hoạt động, ghi chép cẩn thận mọi chi phí và mọi sai sót, như thể chờ đợi thời điểm An Hạ phạm luật hợp đồng để lập tức can thiệp.

Trong khi sự hỗn loạn sáng tạo đang diễn ra ở góc khuất, Lãnh Kiên vẫn ngồi trong phòng làm việc của mình, ở tầng cao nhất của dinh thự.

Anh ta không hề đi xuống. Anh ta không hề gọi An Hạ. Nhưng anh ta đã cho lắp đặt một chiếc camera quan sát nhỏ, tinh vi, có khả năng phóng đại, chĩa thẳng vào khu vực xây dựng thử nghiệm.

Anh ta theo dõi mọi thứ.

Anh ta thấy An Hạ tỉ mẩn chỉ đạo thợ hồ cách sử dụng vữa đất sét, giải thích về hệ thống thông gió tự nhiên, và thậm chí tự mình quỳ xuống để đặt viên gạch đầu tiên. Cô dính bùn đất từ đầu đến chân, mồ hôi ướt đẫm lưng áo. Cô không hề than vãn hay thể hiện sự mệt mỏi. Cô chỉ có sự tập trung tuyệt đối.

Lãnh Kiên nhớ lại hình ảnh cô trong chiếc đầm xanh ngọc bích lộng lẫy, đối đáp sắc sảo với các cổ đông. Và giờ đây, hình ảnh cô gái dính đầy bùn, mạnh mẽ và kiên cường. Anh ta nhận ra, cả hai hình ảnh đó đều là An Hạ—một người phụ nữ có khả năng thích nghi và chiến đấu trong mọi môi trường.

Anh ta mở bản vẽ Vòng Tay Xanh mà anh ta đã tải về trước đó. Anh ta so sánh những gì cô đang xây dựng với bản phác thảo kiến trúc.

Mô hình nhà mái dốc, sử dụng tre làm cấu trúc chính...

Anh ta đã từng coi đây là sự lãng mạn vô nghĩa, nhưng khi thấy cô tận tay xây dựng từng chi tiết, anh ta buộc phải thừa nhận rằng, cô đã tính toán rất chi ly. Cô đã sử dụng phương pháp xây dựng cổ điển của cha mình, kết hợp với các công nghệ vật liệu mới nhất để tối ưu hóa hiệu suất năng lượng.

Lãnh Kiên không quan tâm đến "tâm hồn" hay "thiên nhiên" mà An Hạ nhắc đến. Anh ta chỉ quan tâm đến hiệu suất và khả năng tồn tại của nó trên thị trường. Và công trình thử nghiệm này của cô, ít nhất, đang thể hiện một hiệu suất lao động và thiết kế ấn tượng.

Thư ký Lâm gõ cửa và bước vào, đặt một chồng tài liệu lên bàn.

"Tổng tài, tôi vừa xem báo cáo chi tiêu đầu tiên từ thẻ tín dụng 5 tỷ đó," Thư ký Lâm báo cáo. "Cô An Hạ không hề chi một xu nào cho bản thân. Toàn bộ tiền đều được dùng để mua vật liệu, thuê nhân công địa phương, và một số thiết bị cần thiết."

Lãnh Kiên gật đầu, mắt vẫn dán vào màn hình camera. "Cô ấy rất nghiêm túc."

"Vâng. Nhưng Quản gia Triệu đang lo ngại. Ông ấy nói rằng những người thợ xây đang gây ra sự hỗn loạn, và khu đất bắt đầu trông giống như một công trường lộn xộn hơn là một khu vườn thượng hạng."

Lãnh Kiên nhíu mày. Anh ta nhấn nút, phóng to hình ảnh An Hạ đang lau mồ hôi.

"Nói với Quản gia Triệu," Lãnh Kiên ra lệnh, giọng anh ta lạnh như băng, nhưng lại mang ý bảo vệ một cách khó hiểu. "Khu vực đó hiện đã được xác định là L.K Project X. Bất cứ ai cản trở tiến độ của dự án, bất kể là ai, sẽ bị coi là cản trở Lãnh Kiên. Nhưng cũng nói rõ với An Hạ, cô ấy chỉ có một năm để hoàn thành và chứng minh. Không ai được phép lãng phí thời gian của cô ấy, và cô ấy cũng không được phép lãng phí thời gian của tôi."

Thư ký Lâm sửng sốt. Lãnh Kiên chưa bao giờ quan tâm đến một dự án nhỏ lẻ như vậy. Anh ta đang gọi một công trình xây dựng bằng đất và tre là Project X – một thuật ngữ thường chỉ dành cho các thương vụ sáp nhập và phát triển bất động sản quy mô lớn của L.K.

Cuối ngày, An Hạ hoàn toàn kiệt sức. Cô trở về phòng, cơ thể đau nhức, quần áo dính đầy bùn. Nhưng trong lòng cô tràn ngập sự mãn nguyện.

Cô đã chiến thắng Quản gia Triệu. Cô đã khiến sự nghi ngờ của những người giúp việc phải lùi bước. Quan trọng hơn, cô đã biến một mảnh đất vô dụng thành khu vực thi công.

Sau khi tắm rửa và ăn tối vội vàng, An Hạ quay lại studio Nhà Kính. Cô trải bản đồ tổng thể của Vân Hải Cung ra. Ngôi Nhà Thử Nghiệm của cô, với kích thước nhỏ bé, hiện đang nằm gọn gàng nhưng kiên cố ở một góc.

Nó là một hòn đảo nhỏ của sự sống và đam mê trong đại dương lạnh lẽo của sự xa hoa và hợp đồng.

An Hạ nhớ lại lời nói của Lãnh Kiên: “Cô chỉ có một năm.” Cô biết anh ta đang quan sát, và anh ta không hề cho cô một cơ hội dễ dàng.

"Lãnh Kiên," An Hạ thì thầm, cô nhấc cốc cà phê nóng lên. "Anh muốn con số. Tôi sẽ cho anh thấy con số. Nhưng con số đó sẽ đến từ giá trị thực sự, không phải từ sự thao túng thị trường. Tôi sẽ không chỉ thay đổi một công trình xây dựng, tôi sẽ thay đổi cách anh nhìn nhận về sự thành công."

Cô nhìn ra ngoài cửa sổ, hướng về phía Nhà Kính rực sáng. Cô đã vượt qua những rào cản đầu tiên. Cuộc chiến thực sự, cuộc chiến để chứng minh Vòng Tay Xanh không vô dụng, chỉ mới bắt đầu.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×