Sáu ngày sau khi dự án L.K Project X khởi động, khu đất hoang vắng trong góc vườn Vân Hải Cung đã thay đổi hoàn toàn. Những bức tường đất sét màu nâu đỏ đã dần hình thành, được gia cố bằng khung tre vững chắc. Dưới bàn tay của An Hạ và nhóm thợ xây được cô tuyển chọn kỹ lưỡng, Ngôi Nhà Thử Nghiệm mang hình hài một cấu trúc nhỏ bé nhưng đầy kiên cường, như chính cô.
An Hạ sống trong một trạng thái tập trung cao độ. Cô chỉ rời khỏi công trường khi trời tối mịt và quay lại ngay sau bữa ăn sáng. Cô đã giảm thiểu mọi tương tác với Lãnh Kiên xuống mức tối đa, chỉ gặp anh ta trong vài phút im lặng ở bàn ăn, nơi cô cố ý không nhìn vào đôi mắt luôn theo dõi của anh.
Tuy nhiên, cô biết anh ta vẫn đang quan sát. Thỉnh thoảng, cô lại thấy những chiếc máy bay không người lái nhỏ lướt qua trên cao — chắc chắn đó là phương tiện giám sát tinh vi của Lãnh Kiên, kiểm tra tiến độ và chất lượng thi công. Cô không bận tâm. Cô để công việc nói lên tất cả.
Vấn đề lớn nhất của An Hạ lúc này là việc xử lý móng và chống thấm. Cô muốn sử dụng một phương pháp chống ẩm tự nhiên, bền vững, nhưng nó đòi hỏi kỹ thuật phức tạp và chi phí vật liệu tăng cao so với ước tính ban đầu. Cô đang căng thẳng với việc cân bằng giữa lý tưởng và hạn mức 5 tỷ.
Đang loay hoay với một bản vẽ thiết kế cắt lớp móng, đột nhiên, một bóng đen cao lớn đổ xuống bản vẽ của cô.
An Hạ ngẩng đầu lên. Lãnh Kiên.
Anh ta không mặc lễ phục hay vest công sở. Anh ta mặc áo thun polo đen, quần kaki và giày da lộn. Bộ trang phục giản dị nhất cô từng thấy anh mặc, nhưng vẫn toát lên khí chất lạnh lùng và quyền lực. Anh ta đứng ngay cạnh ranh giới cô đã vẽ, giữ khoảng cách đúng 1 mét, nhưng tầm ảnh hưởng của anh ta đã phá vỡ mọi giới hạn.
"Thiết kế chống thấm này," Lãnh Kiên nói, giọng anh ta trầm và lạnh, như thể đang phân tích một báo cáo tài chính. Anh ta không nhìn An Hạ, chỉ nhìn vào bản vẽ trên tay cô. "Cô đang dự tính sử dụng hỗn hợp vôi và dầu thực vật đặc biệt cho lớp móng đầu tiên. Chi phí vật liệu tăng 15% và mất thêm 7 ngày chờ khô hoàn toàn. Không hiệu quả."
An Hạ bất ngờ trước sự xuất hiện và sự hiểu biết chi tiết của anh ta. "Anh đã xem qua bản thiết kế này sao?"
"Tất nhiên. Tôi không đầu tư 5 tỷ cho một dự án mà tôi không nắm rõ từng chi tiết," Lãnh Kiên đáp, không chút biểu cảm. "L.K Project X là một phần của danh mục đầu tư của tôi. Và danh mục của tôi không cho phép lãng phí thời gian và tiền bạc."
"Đây không phải là lãng phí, Tổng tài," An Hạ kiên quyết. "Đây là sự bền vững. Phương pháp này không chỉ chống thấm, nó còn cho phép nền đất 'thở,' giúp điều hòa độ ẩm tự nhiên cho ngôi nhà. Nó là nền tảng cho triết lý 'hòa hợp với thiên nhiên' của tôi."
Lãnh Kiên gật đầu, nhưng ánh mắt anh ta vẫn lạnh lùng. "Hòa hợp với thiên nhiên. Tốt. Nhưng nếu cô xây dựng mười ngôi nhà như thế này, cô sẽ mất 70 ngày chỉ để chờ móng khô. Trong ngành bất động sản, Thời gian là tiền bạc. Cô không thể bán một triết lý nếu nó không thể được nhân rộng một cách hiệu quả."
Anh ta đưa ngón tay trỏ, chạm nhẹ vào một điểm trên bản vẽ của cô. Khoảnh khắc đó, khoảng cách 1 mét bị phá vỡ. An Hạ cảm thấy một luồng điện lạnh chạy dọc sống lưng, không phải vì sự lãng mạn, mà vì sự căng thẳng của sự va chạm ý chí.
"Thay vì vật liệu đặc biệt này," Lãnh Kiên nói. "Cô đã xem xét việc thay đổi hình dạng của móng chưa? Chuyển sang một hệ thống móng băng hình chữ T ngược, sử dụng bê tông cốt thép tái chế cho phần lõi, và chỉ dùng hỗn hợp vôi của cô cho lớp bảo vệ bên ngoài."
An Hạ nhíu mày. "Bê tông cốt thép tái chế? Nó không hề tự nhiên."
"Nhưng nó hiệu suất cao," Lãnh Kiên nhấn mạnh. "Nó cứng vững, không cần thời gian chờ khô lâu, và chi phí thấp hơn 8%. Quan trọng hơn, nó giải quyết được vấn đề kết cấu cốt lõi, trong khi lớp bảo vệ tự nhiên bên ngoài vẫn giữ được triết lý 'thở' của cô. Cô vẫn đạt được mục tiêu môi trường của mình, nhưng giảm được hơn một tuần trong lịch trình xây dựng. Đó là hiệu suất kép."
An Hạ im lặng. Cô chưa từng nghĩ về việc kết hợp bê tông cốt thép tái chế theo cách đó. Trong thế giới của cô, bê tông là kẻ thù của thiên nhiên. Nhưng Lãnh Kiên đã chỉ ra một lối thoát thông minh, dùng sự lạnh lùng của công nghệ để phục vụ cho sự ấm áp của tự nhiên.
"Anh... anh đã nghĩ kỹ về điều này rồi sao?" An Hạ hỏi, cô cảm thấy có chút bị khuất phục.
"Tôi đã đọc tất cả tài liệu kỹ thuật của cô đêm qua," Lãnh Kiên đáp, như thể đó là điều hiển nhiên. "Công việc của tôi là tìm ra điểm yếu trong mọi cấu trúc, dù đó là cấu trúc tài chính hay cấu trúc vật lý, và tìm cách gia cố chúng một cách tối ưu nhất. Lý thuyết của cô đẹp, An Hạ, nhưng nó sẽ sụp đổ nếu nó không thể đứng vững trên thực tế thị trường."
Anh ta nói thêm, giọng điệu mang tính giáo huấn, không phải tán tỉnh: "Cô không thể cứu môi trường nếu cô bị phá sản ngay trong dự án đầu tiên. Cô phải làm cho lý tưởng của mình trở nên có lợi nhuận."
Lãnh Kiên nói xong, anh ta lùi lại một bước, lập tức khôi phục khoảng cách 1 mét.
"Tôi đã nói những gì tôi cần nói. Quyết định là của cô. Nhưng thời gian đang trôi." Anh ta lạnh lùng kết thúc, quay lưng và đi thẳng về phía dinh thự, biến mất nhanh chóng như khi anh ta xuất hiện.
An Hạ đứng một mình giữa công trường, tay vẫn nắm chặt bút chì. Tim cô đập mạnh.
Sự can thiệp của Lãnh Kiên không phải là sự giúp đỡ dịu dàng, mà là một cú đấm thẳng vào niềm kiêu hãnh nghệ thuật của cô. Nhưng cô không thể phủ nhận sự chính xác và tính hiệu quả tàn nhẫn trong lời nói của anh ta.
Cô đã quá tập trung vào sự tinh khiết của vật liệu mà quên mất chiến lược tổng thể. Lãnh Kiên, với tư duy của một nhà chiến lược tài chính, lại nhìn thấy giải pháp toàn diện. Anh ta không quan tâm đến cảm xúc của cô, chỉ quan tâm đến kết quả mà anh ta đã bỏ tiền ra mua.
An Hạ dành cả buổi chiều đó để tái thiết kế móng. Cô đã miễn cưỡng chấp nhận việc sử dụng bê tông cốt thép tái chế cho lõi, nhưng cô đã cải tiến nó bằng cách bổ sung một hệ thống thoát nước thông minh xung quanh móng băng, giúp tối đa hóa khả năng điều hòa độ ẩm tự nhiên của đất sét.
Buổi tối hôm đó, An Hạ không về nhà kính làm việc. Cô ở lại công trường, đợi thợ xây ra về, và tự mình đo đạc, đặt những chiếc cọc mốc cuối cùng theo thiết kế mới.
Khi An Hạ trở về dinh thự lúc 9 giờ tối, cô thấy Linh, cô gái giúp việc trẻ, đang đứng đợi ở cửa.
"Phu nhân An Hạ," Linh nói nhỏ. "Tổng tài Lãnh Kiên đã dặn tôi chuẩn bị một bữa ăn nhẹ cho cô trong phòng. Anh ấy nói cô cần bổ sung năng lượng, và... anh ấy đã gửi cho cô cái này."
Linh đưa cho An Hạ một chiếc hộp gỗ nhỏ. An Hạ mở ra. Bên trong là một bộ dụng cụ đo đạc laser cầm tay cực kỳ hiện đại, với độ chính xác đến từng milimet, trị giá không dưới vài chục triệu.
"Anh ấy nói đây là để bù đắp cho việc cô đã phải làm việc quá sức để khắc phục sai sót trong thiết kế móng ban đầu," Linh lắp bắp nói.
An Hạ ngây người. Lãnh Kiên không hề nói một lời khen ngợi hay an ủi nào. Thay vào đó, anh ta gửi một công cụ đắt tiền để giúp cô làm việc hiệu quả hơn. Anh ta không thừa nhận sai lầm của mình, nhưng anh ta chấp nhận đầu tư vào tương lai của cô.
Cô cảm thấy một chút ấm áp len lỏi trong trái tim mình, nhưng ngay lập tức bị sự lạnh lẽo của thực tế lấn át. Đó là một sự giúp đỡ mang tính tính toán hoàn toàn, một hành động nhằm bảo vệ lợi ích của L.K Project X, không phải bảo vệ cô.
"Cảm ơn cô, Linh," An Hạ nói, siết chặt chiếc hộp.
Lên đến phòng, An Hạ không ăn uống gì, mà lập tức bật máy tính. Cô đặt dụng cụ laser mới lên bàn. Nó lạnh buốt dưới ánh đèn, nhưng nó là minh chứng cho thấy Lãnh Kiên không hề nói suông.
An Hạ nhìn vào màn hình máy tính, nơi có bản vẽ Vòng Tay Xanh đã được điều chỉnh. Cô gõ email cho Thư ký Lâm, đính kèm bản thiết kế mới và một báo cáo chi phí tối ưu hóa.
Kính gửi Tổng tài Lãnh Kiên,
Tôi đã nhận được góp ý của anh về thiết kế móng và đã điều chỉnh lại. Phương án mới giúp tiết kiệm 7 ngày thi công và giảm 8% chi phí vật liệu mà vẫn giữ vững triết lý bền vững của dự án.
Tôi biết ơn sự can thiệp kịp thời của anh, và sẽ đảm bảo rằng L.K Project X sẽ không gây lãng phí thời gian hay tiền bạc của L.K.
An Hạ.
Cô nhấn gửi. Sau đó, cô mở bản vẽ mặt cắt của ngôi nhà. Cô nhận ra rằng, cô và Lãnh Kiên, dù đối lập về triết lý, lại có chung một điểm: tôn thờ sự hoàn hảo và hiệu suất tối đa.
Mối quan hệ của họ không phải là tình yêu hay thù hận, mà là một sự hợp tác kỳ lạ, một sự cộng hưởng giữa Nghệ thuật và Kinh doanh.
Đêm đó, Lãnh Kiên nhận được email của An Hạ. Anh ta đọc nó, không có bất kỳ biểu cảm nào, rồi tắt máy tính.
Anh ta bước ra ban công, nhìn về phía công trường tối đen. Anh ta biết, cô đã chấp nhận thách thức của anh ta, không phải bằng sự mềm mỏng, mà bằng sự thông minh và kiến thức.
Anh ta đã đưa cô vào ván cược. Nhưng anh ta bắt đầu nhận ra, cô không chỉ là một con tốt. Cô là một Quân Hậu đang tự tay thiết lập luật chơi của riêng mình.