Căng thẳng giữa Thùy Dương và Hoàng Minh không chỉ dừng lại ở sự khác biệt về phong cách làm việc. Nó ăn sâu vào cách họ nhìn nhận nghệ thuật và kinh doanh. Dự án BlueSky – chiến dịch ra mắt điện thoại thông minh cao cấp cho một tập đoàn đa quốc gia – chính là chiến trường mới của họ.
Cuộc họp tiếp theo diễn ra ba ngày sau, tập trung vào việc chốt phương án thiết kế cuối cùng để trình bày cho khách hàng. Dương đã chuẩn bị một bản kế hoạch chi tiết đến từng phút, còn Minh chỉ mang theo một cuốn sổ phác thảo cũ kỹ và nụ cười thách thức.
"Hoàng Minh," Dương mở lời, không lãng phí một giây nào. "Tôi đã xem lại bản chỉnh sửa của anh, và nó vẫn chưa đạt yêu cầu. Tôi cần sự tối giản, sự thanh lịch và sự an toàn – đó là những gì thương hiệu này đại diện."
Minh nghiêng người tới trước, đặt cuốn sổ phác thảo lên bàn. "Dương, sự an toàn của cô là lưỡi dao cùn. Chúng ta đang nói về một sản phẩm công nghệ đột phá. Khách hàng không cần những gì họ đã thấy. Họ cần cảm xúc."
Anh mở cuốn sổ. Anh đã phác thảo một chuỗi hình ảnh đồ họa 3D hoàn toàn mới, lấy cảm hứng từ những giấc mơ và không gian vũ trụ, sử dụng các gam màu tối và ánh sáng neon. Nó gợi cảm, táo bạo và hoàn toàn nằm ngoài "vùng an toàn" của công ty.
"Đây là concept 'Khám Phá'," Minh trình bày, ánh mắt anh rực sáng. "Chúng ta không bán điện thoại, chúng ta bán chuyến hành trình đi tìm kiếm cái mới. Màu sắc rực rỡ, góc quay phi thực tế. Nó sẽ khiến người xem cảm thấy choáng ngợp và khao khát."
Cả phòng họp im lặng. Ai cũng phải thừa nhận đó là một ý tưởng thiên tài.
Nhưng Dương lắc đầu. "Không được. Nó quá cá nhân và trừu tượng. Chi phí sản xuất 3D này vượt quá ngân sách 40%, và quan trọng nhất, nó không nhấn mạnh được chức năng sản phẩm. Khách hàng của chúng ta là những người thực dụng, Minh. Họ cần logic, không phải thơ ca."
"Thơ ca là linh hồn!" Minh đột ngột đập bàn, một hành động hiếm hoi nhưng đầy giận dữ. "Cô luôn muốn bóp chết linh hồn vì cái gọi là nguyên tắc vàng! Cô đang hủy hoại cơ hội để chúng ta tạo ra một kiệt tác lịch sử!"
Dương đứng dậy, cao giọng hơn. "Và anh đang hủy hoại sự nghiệp của chúng ta vì sự ảo tưởng lãng mạn của mình! Công việc của tôi là đảm bảo dự án này không thất bại. Tôi không thể chấp nhận rủi ro khi anh chỉ muốn chơi đùa với màu sắc!"
"Tôi không chơi đùa!" Minh gằn giọng. "Cô không thể hiểu được sự dũng cảm khi đặt một ý tưởng mới ra ngoài ánh sáng! Cô chỉ là một cỗ máy tuân thủ nguyên tắc!"
Lời nói "cỗ máy" chạm sâu vào lòng tự trọng của Dương. Cô vốn đã chiến đấu với sự lạnh lùng của chính mình, và lời buộc tội đó khiến cô cảm thấy bị tổn thương.
"Đủ rồi, Hoàng Minh!" Dương hét lên, chỉ tay ra cửa. "Ý tưởng của anh bị bác bỏ! Anh sẽ làm lại, theo đúng cấu trúc và nguyên tắc mà tôi đã vạch ra, và phải nộp lại cho tôi vào 8 giờ sáng ngày mai. Nếu anh không làm được, anh sẽ bị thay thế!"
Minh thu dọn đồ đạc một cách thô bạo. Anh nhìn Dương lần cuối, ánh mắt anh đầy sự thất vọng sâu sắc, không chỉ về công việc, mà còn về con người cô.
"Cô đang tự giết chính mình, Dương," anh thì thầm, trước khi đóng sầm cửa lại.
Tối hôm đó, cả hai đều trốn vào thế giới ảo của mình.
Hoàng Minh, thất vọng và mệt mỏi, nằm dài trên sofa. Anh biết anh cần phải làm lại dự án theo yêu cầu của Dương, nhưng cảm giác bị bóp nghẹt khiến anh không thể làm gì. Anh mở mạng xã hội.
Anh thấy dòng trạng thái mới của Mây Xanh:
@MâyXanh: Cảm thấy mình giống như một con rối, bị giật dây bởi những quy tắc không tên. Muốn hét lên rằng linh hồn mình vẫn còn sống, nhưng sợ hãi không ai muốn nghe.
Minh cảm thấy đồng cảm sâu sắc. Anh biết người phụ nữ này đang phải chịu đựng áp lực khủng khiếp, có lẽ từ "đồng nghiệp cứng nhắc" mà cô đã than phiền. Anh không muốn để Mây Xanh cảm thấy cô đơn.
@KẻLữHành: Hét lên đi, Mây Xanh. Hãy dùng nghệ thuật của bạn để hét lên. Đừng để ai giật dây bạn. Hãy nhớ rằng, sáng tạo là vũ khí chống lại sự tuyệt vọng. Nếu họ bác bỏ, đó là vì họ chưa đủ tầm nhìn để thấy được sự bùng nổ của bạn.
Dương đọc tin nhắn của anh, nước mắt bắt đầu rơi. Anh luôn là người cho cô sự dũng cảm mà cô không thể tự tìm thấy ngoài đời thực.
@MâyXanh: Cảm ơn anh, Kẻ Lữ Hành. Đôi khi tôi ước gì tôi có thể mạnh mẽ như anh nói.
@KẻLữHành: Bạn mạnh mẽ hơn bạn nghĩ. Đôi khi, chúng ta chỉ cần một điểm tựa để nhận ra sức mạnh của mình.
Minh cảm thấy một sự thôi thúc mạnh mẽ. Anh muốn nói với cô rằng anh đang làm việc với một người giống hệt cô, nhưng anh không thể. Anh chỉ có thể bày tỏ qua tin nhắn: Cô ấy (Dương) đang kìm hãm cô ấy (Mây Xanh).
"Tôi phải tạo ra một thứ gì đó cho cô ấy," Minh tự nhủ. "Thứ gì đó thực sự của cô ấy."
Minh quyết định làm việc xuyên đêm, nhưng không phải làm lại bản thiết kế theo ý Dương. Anh bắt đầu phác thảo một tác phẩm nghệ thuật cá nhân cho Mây Xanh, một thứ không liên quan đến công việc, sử dụng chính phong cách mà Dương đã bác bỏ: sự pha trộn giữa vũ trụ và cảm xúc.
Và Dương, sau khi nhận được sự khích lệ từ Kẻ Lữ Hành, cũng ngồi xuống. Cô mở tệp làm việc của mình, và thay vì làm theo quy tắc, cô quyết định thêm một vài chi tiết nhỏ từ ý tưởng của Minh vào bản thiết kế an toàn của mình—một chi tiết phi thực tế, nhưng đầy cảm xúc, như một lời nổi loạn thầm kín mà chỉ cô và Minh mới có thể nhận ra.
Cuộc chiến về ý tưởng ngoài đời thực chỉ khiến họ tìm thấy sự đồng điệu lớn hơn trong thế giới ẩn danh.