bên kia mùa hoa nở

Chương 4: Bữa Cơm Đầu Tiên


trướcsau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Chiều hôm ấy, sương mỏng phủ nhẹ trên mái ngói, gió từ sông thổi vào mang theo hơi lạnh của mùa đông. Vy đi chụp ảnh quanh làng, đến khi ánh nắng cuối cùng tắt dần, cô mới nhớ ra mình chưa ăn gì suốt cả buổi. Đang định về, tiếng gọi quen vang lên sau lưng:

– Vy!

Cô quay lại, thấy Nam đang đứng dưới gốc khế trước quán cà phê. Anh khoác áo len sẫm màu, tay cầm túi giấy.

– Anh định mang ít bánh qua cho bà, nhưng gặp em luôn. Về ăn cơm chung nhé, bà bảo nấu canh cá sông, món em thích đấy.

Vy thoáng ngập ngừng, rồi mỉm cười gật đầu. Dù lòng còn chút e dè, nhưng hơi ấm trong giọng nói của Nam khiến cô không nỡ từ chối.

Căn nhà ven sông khi đêm xuống trở nên ấm cúng lạ thường. Ngọn đèn vàng nhỏ tỏa ánh sáng dịu lên bàn ăn gỗ. Bà nội lúi húi múc canh, vừa thấy Nam đã nở nụ cười hiền:

– Ừ, thằng Nam lại qua chơi hả? Tốt quá, ăn với Vy cho vui. Con bé về mấy hôm rồi mà toàn ăn qua loa.

– Dạ, con sang chút rồi về ạ. – Nam gãi đầu, ngượng ngùng như cậu trai năm nào vẫn thường sang giúp bà chẻ củi.

Vy ngồi đối diện anh, nhìn bát cơm trắng nghi ngút khói. Cảm giác này… vừa gần gũi, vừa lạ lẫm. Tiếng muôi chan canh, tiếng bát đũa khẽ chạm nhau vang lên trong căn nhà nhỏ, hòa vào tiếng sóng sông rì rào ngoài kia.

– Nghe nói con chuẩn bị triển lãm ảnh hả Vy? – Bà hỏi trong lúc chan thêm canh cho cô.

Vy gật đầu:

– Dạ, cuối năm con tổ chức. Con muốn chụp một bộ ảnh ở quê, gọi là “Bên Kia Mùa Hoa Nở”.

Nam ngẩng lên, mỉm cười:

– Cái tên đẹp đấy. Có cần anh phụ gì không?

Vy thoáng nhìn anh. Trong ánh đèn, đôi mắt Nam phản chiếu ánh sáng ấm áp như xưa.

– Nếu anh rảnh… giúp em chụp vài cảnh sông nước nhé.

– Được thôi. – Anh đáp nhẹ, giọng trầm mà ấm.

Câu trả lời đơn giản, nhưng khiến tim cô khẽ run. Bảy năm trôi qua, bao nhiêu khoảng cách, bao nhiêu điều chưa nói, chỉ cần vài lời ấy thôi cũng đủ khiến không khí quanh bàn ăn như ấm thêm.

Bà nội khẽ cười, đôi mắt hiền từ nhìn hai đứa.

– Thấy chưa, người xưa nói cấm có sai. Hoa cúc nở năm nào cũng vậy, có khi người cũng chẳng đổi thay đâu.

Vy đỏ mặt, cúi đầu. Nam khẽ cười, không nói gì. Cả hai cùng im lặng, chỉ có tiếng gió thổi qua hiên, mang theo mùi hoa khế thoang thoảng.

Sau bữa ăn, Nam phụ bà rửa chén, còn Vy dọn lại bàn. Cô nhìn anh, thấy dáng anh cúi người bên chậu nước, tay áo xắn cao, nước chảy qua ngón tay rắn rỏi. Một hình ảnh giản dị mà khiến lòng cô chợt ấm.

Khi Nam chuẩn bị ra về, Vy tiễn anh ra tận cổng. Trăng đầu tháng vừa lên, vắt ngang bầu trời trong. Tiếng nước sông róc rách dưới bờ, ánh sáng trăng chiếu lên mặt anh, dịu dàng mà trầm lặng.

– Cảm ơn anh đã qua ăn cơm. – Vy nói nhỏ.

Nam cười nhẹ, đôi mắt ánh lên tia nhìn sâu thẳm:

– Anh còn nợ em nhiều bữa cơm lắm. Hôm nào anh mời lại nhé.

Vy mím môi, khẽ gật đầu. Khi bóng Nam khuất dần sau hàng cau, cô vẫn đứng yên thật lâu, nghe tiếng sóng vỗ như tiếng thì thầm từ năm tháng cũ.

Đêm đó, Vy mở lại máy ảnh, xem lại những tấm hình vừa chụp trong ngày. Giữa hàng chục bức ảnh sông nước, cô dừng lại ở một khung hình — ánh trăng phản chiếu trên mặt sông, và bóng hai người đang cùng đi trên con đường nhỏ.

Không biết từ bao giờ, nỗi sợ năm xưa dần tan đi, thay vào đó là cảm giác yên bình, nhẹ nhàng đến lạ.


trướcsau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×