Chiều hôm đó, khi ánh nắng cuối cùng đổ dài trên hiên nhà, Vy ngồi trước bàn làm việc trong căn phòng nhỏ. Chiếc máy ảnh nằm gọn trong tay, màn hình hiển thị những bức ảnh buổi sáng ở bến sông. Ánh sáng, sương mờ và dáng người bên kia khung hình — tất cả hoà thành một cảm xúc lạ. Cô bật cười khẽ, lòng ngổn ngang.
Tiếng điện thoại reo làm Vy giật mình. Là Linh – cô bạn làm cùng ở thành phố.
– Vy ơi! Có tin vui nè! – Linh reo lên qua loa.
– Tin gì vậy? – Vy hỏi, vẫn chưa kịp hiểu chuyện gì.
– Bên gallery tổ chức triển lãm ảnh mùa đông, chủ đề là “Những nơi ta từng thuộc về”. Chị Uyên nhắc đến em đó! Họ muốn mời em gửi tác phẩm tham gia!
Vy sững người, ngỡ ngàng xen lẫn xúc động. Triển lãm đó từng là giấc mơ cô ấp ủ suốt mấy năm qua. Nhưng sau biến cố ở công ty cũ và chuyện tình dang dở, cô từng nghĩ mình sẽ không còn muốn chạm đến ánh đèn triển lãm nữa.
– Em… còn thời gian không? – Vy khẽ hỏi.
– Hai tuần. Chị Uyên nói nếu em đồng ý, chị giữ suất. Cố lên nhé, Vy! – Linh nói, giọng tràn đầy nhiệt huyết.
Sau khi cuộc gọi kết thúc, căn phòng chìm vào yên lặng. Vy nhìn ra ngoài cửa sổ, nơi bầu trời đã ngả sang màu tím lam. Tiếng gió lạnh thổi qua hàng tre, mang theo mùi hương ẩm của đất. Cô khẽ nhắm mắt — hai tuần. Liệu cô có thể làm được không?
Tối đến, Nam ghé qua. Anh mang theo giỏ quýt vàng từ vườn nhà.
– Cho em nè, quýt mùa này ngọt lắm. – Anh cười, đặt giỏ lên bàn.
– Cảm ơn anh. – Vy mỉm cười, nhưng vẻ mặt vẫn thoáng bối rối.
Nam nhận ra điều đó:
– Có chuyện gì à?
Vy ngập ngừng một chút rồi kể cho anh nghe về lời mời triển lãm. Khi cô nói xong, Nam im lặng một lúc, rồi khẽ hỏi:
– Vậy em định sao?
– Em không biết. Lâu rồi em không chụp nghiêm túc. Em sợ… sẽ không đủ cảm xúc như trước.
Nam nhìn cô, giọng nhẹ mà chắc:
– Nếu em còn sợ, nghĩa là em vẫn quan tâm. Người ta chỉ sợ điều mình yêu thôi, Vy ạ.
Vy nhìn anh, tim khẽ nhói. Câu nói ấy, đơn giản mà chạm sâu. Cô cười khẽ, như tìm thấy một sợi sáng giữa đêm tối.
– Có lẽ… em sẽ thử.
Nam gật đầu, ánh mắt anh ánh lên niềm vui thật.
– Anh tin em sẽ làm được. Mai anh đưa em đi mấy chỗ đẹp quanh làng nhé, biết đâu em sẽ tìm được cảm hứng.
– Ừ… em đồng ý. – Vy đáp, giọng nhẹ như hơi thở.
Họ cùng ngồi bên hiên, dưới ánh đèn vàng. Gió đêm mang theo hơi lạnh nhưng trong lòng Vy lại thấy ấm áp lạ thường. Nam kể cho cô nghe chuyện anh mở quán cà phê, chuyện những người bạn cũ vẫn thỉnh thoảng ghé qua. Còn Vy kể anh nghe về những ngày cô rong ruổi ở thành phố, vừa theo đuổi đam mê vừa học cách quên đi nỗi đau.
– Em từng nghĩ mình sẽ không bao giờ quay lại đây. – Vy nói khẽ. – Nhưng có lẽ… em cần nơi này hơn em tưởng.
– Có lẽ… nơi này cũng cần em. – Nam đáp, mắt anh hướng về phía xa, nơi bầu trời đêm phủ đầy sao.
Giữa không gian tĩnh lặng, hai người cùng nhìn nhau, không ai nói thêm điều gì. Cảm giác thân thuộc, nhẹ như hơi sương, lại lan ra trong lòng họ.
Khi Nam ra về, Vy tiễn anh ra cổng. Trước khi rẽ đi, anh quay lại:
– Vy này… nếu có triển lãm, nhớ để anh là người đầu tiên xem nhé.
– Em hứa. – Cô mỉm cười, trong mắt ánh lên chút sáng mới.
Đêm đó, Vy mở lại máy tính, nhìn những tấm ảnh cô chụp sáng nay. Cô chọn một tấm — bức ảnh hai bóng người đứng giữa màn sương. Dưới khung hình, cô đặt dòng chữ nhỏ:
“Buổi sáng nơi ta từng thuộc về.”
Ánh sáng màn hình phản chiếu trong mắt Vy — lấp lánh như niềm tin vừa được thắp lại.