Sáng hôm sau, trời vẫn còn vương chút lạnh, sương giăng mờ khắp cánh đồng. Nam đến sớm, mang theo hai ly cà phê nóng và một nụ cười quen thuộc.
– Đi thôi, nhiếp ảnh gia. Hôm nay anh dẫn em đến chỗ này hay lắm. – Anh nói, giọng đầy hứng khởi.
Vy cầm lấy ly cà phê, hít một hơi hương thơm ngọt ngào. Họ cùng đi bộ qua con đường làng, băng qua cánh đồng ngô đã trụi lá, đến khi trước mặt hiện ra một khu rừng nhỏ. Nơi ấy là rừng trúc nằm phía sau đồi – nơi hai người từng chơi đùa khi còn nhỏ.
Vy đứng lặng một lúc. Ký ức ùa về — hình ảnh hai đứa trẻ đuổi bướm giữa nắng, cười vang giữa tiếng gió thổi qua rừng. Cô mỉm cười, chụp tấm ảnh đầu tiên: ánh sáng len qua kẽ lá, phản chiếu những giọt sương còn đọng lại.
– Chỗ này vẫn đẹp như xưa. – Cô khẽ nói.
Nam cúi xuống nhặt một cành trúc gãy, rồi cười:
– Anh vẫn hay ra đây. Mỗi lần mệt, chỉ cần ngồi yên nghe gió là thấy lòng nhẹ lại.
Vy bước sâu vào rừng hơn, máy ảnh trên tay liên tục bấm. Mỗi khung hình là một câu chuyện: ánh sáng, gió, và cả bóng dáng Nam đi bên cạnh.
– Em định gửi những bức này dự triển lãm à? – Nam hỏi, mắt nhìn cô say sưa chụp.
– Có thể. Em muốn bộ ảnh này kể về “nơi ta từng thuộc về”, mà nơi này… chính là như vậy. – Vy đáp, giọng thoáng xúc động.
Nam im lặng. Anh biết, với Vy, “nơi từng thuộc về” không chỉ là làng quê, mà còn là quãng ký ức có anh trong đó.
Một lúc sau, họ dừng lại bên bờ suối nhỏ trong rừng. Nước trong vắt, chảy qua từng tảng đá phủ rêu xanh. Vy cúi xuống, chụp lại cảnh nước phản chiếu trời cao. Bỗng, Nam lấy trong túi ra một chiếc hộp nhỏ.
– Cái gì vậy? – Vy ngạc nhiên.
– Anh tìm thấy trong căn gác cũ khi dọn quán. Của em đấy. – Anh mỉm cười, mở nắp hộp.
Bên trong là một cuộn phim cũ, đã ngả màu theo thời gian. Vy sững sờ. Cô nhận ra ngay – đó là cuộn phim đầu tiên cô từng chụp, năm mười sáu tuổi, trong chuyến dã ngoại cùng Nam.
– Em tưởng nó mất rồi… – Vy khẽ nói, mắt ngân ngấn nước.
– Không. Anh giữ lại, định một ngày nào đó trả cho em.
Cô run run cầm cuộn phim, ánh sáng xuyên qua khiến nó phát lên sắc nâu ấm áp. Cảm giác như cả tuổi trẻ đang trở lại trong tay mình.
– Cảm ơn anh… thật đấy. – Vy nói, giọng nghẹn ngào.
Nam khẽ cười:
– Chỉ là một cuộn phim thôi mà.
– Không. Là cả một phần ký ức. – Vy đáp, mắt không rời cuộn phim nhỏ bé.
Gió trong rừng thổi mạnh hơn, lá trúc xào xạc. Vy giơ máy lên, chụp bức ảnh Nam đang đứng giữa nền lá xanh và ánh sáng vàng của buổi trưa. Một khung hình rất tự nhiên, rất thật — và rất anh.
– Bức này em sẽ đặt tên là “Người Giữ Ký Ức”. – Cô khẽ nói.
Nam ngẩng lên, ánh mắt anh dịu dàng:
– Vậy ký ức của em… có anh trong đó không?
Vy thoáng sững. Một khoảng lặng trôi qua, chỉ còn tiếng gió thì thầm. Cô khẽ gật đầu, mắt nhìn xa xăm:
– Có. Và em nghĩ… vẫn còn.
Câu trả lời khiến tim Nam chùng xuống, nhưng cũng ấm lên. Anh mỉm cười, không nói gì thêm.
Chiều buông, ánh nắng nghiêng qua tán lá, phủ lên hai người một lớp vàng mềm mại. Vy chụp bức cuối cùng – bóng hai người lẫn vào nhau giữa rừng trúc lung linh ánh sáng.
Trên đường về, Vy ôm chặt chiếc hộp gỗ. Cô biết, triển lãm sắp tới không chỉ là cơ hội cho sự nghiệp, mà còn là cách cô tìm lại chính mình — và tìm lại những điều đã mất giữa năm tháng.