Ngày thứ ba ở Học viện Hạo Thành bắt đầu với tiết trời se lạnh. Những chiếc lá vàng rơi rải rác trên sân trường, tạo nên một khung cảnh vừa thơ mộng vừa yên tĩnh. Nhưng với Lâm Nguyệt, cảm giác bình yên ấy chẳng kéo dài được lâu. Cô bước vào lớp, balo còn đang đeo trên vai, mắt dõi theo bảng thông báo: hôm nay nhóm cô sẽ phải bắt đầu triển khai thực tế dự án, nghĩa là mỗi thành viên phải tham gia trực tiếp vào mô phỏng, nhập dữ liệu và kiểm tra kết quả ngay tại phòng máy tính.
Nhìn sang bàn của nhóm, cô thấy Trình Hạo đã ngồi chờ sẵn, laptop mở sẵn, ánh mắt lạnh lùng nhưng tập trung. Khi thấy cô đến, anh chỉ nhíu mày, như muốn nói: “Hãy chứng minh mình xứng đáng.” Lâm Nguyệt hít một hơi sâu, ngồi xuống, chuẩn bị tinh thần cho một ngày dài đầy thử thách.
Ngay khi giáo viên cho phép vào phòng máy tính, Trình Hạo cầm bản kế hoạch dự án, giọng điệu thẳng thắn: “Cô sẽ đảm nhận phần thu thập và phân tích dữ liệu. Tôi sẽ chạy mô phỏng và kiểm tra các thuật toán. Nếu có bất kỳ sai sót nào, kết quả sẽ hỏng.”
Cô gật đầu, hơi căng thẳng. Anh ấy vẫn lạnh lùng như ngày đầu gặp, nhưng dường như càng tiếp xúc, cô càng thấy mình phải cố gắng hơn.
Nhưng khi bắt đầu công việc, mọi thứ không hề suôn sẻ. Các dữ liệu phức tạp, phần mềm mô phỏng liên tục báo lỗi. Lâm Nguyệt nhanh chóng phát hiện một vài lỗi nhỏ, nhưng khi cô vừa sửa xong, Trình Hạo lại phát hiện lỗi khác.
“Cô không kiểm tra kỹ trước khi nhập dữ liệu sao?” anh hỏi, giọng vẫn điềm tĩnh nhưng sắc bén.
“Em… em đã kiểm tra mà,” cô đáp, cảm giác nóng bừng lên trong người. Anh ta lúc nào cũng nghiêm khắc quá mức, chẳng cho cô một cơ hội nào.
“Không, kết quả vẫn sai. Đây là lỗi cơ bản mà tôi đã nói từ đầu.”
Cô muốn phản bác, nhưng nhìn ánh mắt anh, vừa nghiêm túc vừa không hề kiêu ngạo, cô nhịn. Cô hít một hơi, chỉnh lại dữ liệu, rồi tiếp tục nhập liệu.
Những tiếng click chuột vang lên trong phòng máy tính, xen lẫn những câu hỏi và chỉ dẫn ngắn gọn. Không khí căng thẳng, nhưng cũng khiến cô nhận ra: làm việc với anh ấy, cô học được rất nhiều. Dù anh ấy lạnh lùng, nhưng chuyên môn cực kỳ xuất sắc.
Giữa buổi, một đồng nghiệp trong lớp ghé qua, nhìn Trình Hạo cúi xuống giúp Lâm Nguyệt kiểm tra dữ liệu: “Ồ, Trình Hạo hôm nay sao lại giúp cô ấy nhiều thế?”
Cô cảm thấy mặt nóng bừng. Mình đâu có cần nhờ vả ai! Cô thầm nghĩ, vừa khó chịu vừa xấu hổ. Trình Hạo chỉ nhìn cô một lần, rồi tập trung vào màn hình. Anh không hề quan tâm đến lời bình luận bên ngoài, nhưng cô lại không thể ngừng nghĩ: anh ta… đang giúp tôi? Hay chỉ vì anh ta muốn mọi thứ hoàn hảo?
Một vài phút sau, dữ liệu được nhập xong. Trình Hạo gõ nhanh vài lệnh, mô phỏng chạy, kết quả hiển thị chính xác. Anh nhíu mày nhìn cô: “Không tệ.”
Câu nói ngắn ngủi nhưng chứa đựng nhiều ý nghĩa. Lâm Nguyệt cảm giác tim mình đập mạnh. Một phần bực bội vì thái độ lạnh lùng, một phần rung động không rõ ràng.
Buổi chiều, khi kết thúc giai đoạn mô phỏng, Trình Hạo đứng dậy, nhún vai: “Cô có thể nghỉ ngơi vài phút. Tôi sẽ kiểm tra kết quả cuối cùng.”
Lâm Nguyệt nhìn anh, lòng vừa nhẹ nhõm vừa bồn chồn. Cô bước ra hành lang, hít thở không khí trong lành. Một cơn gió nhẹ thổi qua, làm tóc cô bay bay. Cô bỗng nhận ra, dù có bực bội, khó chịu, nhưng sự hiện diện của anh lại khiến tim cô không yên.
Khi quay lại phòng, cô thấy Trình Hạo đã chờ sẵn. Anh đưa cho cô một cốc nước: “Uống đi, giữ sức khỏe. Làm việc cả ngày sẽ mệt mỏi.”
Cô nhìn anh, hơi ngạc nhiên. Anh ấy quan tâm đến mình à? Giọng anh vẫn điềm tĩnh, ánh mắt vẫn lạnh, nhưng cử chỉ lại cực kỳ dịu dàng. Cô nhận cốc nước, nhoẻn miệng: “Cảm ơn.”
Anh gật đầu, quay trở lại bàn làm việc, như thể chưa từng xảy ra chuyện gì. Nhưng Lâm Nguyệt thì khác. Cô đứng đó một lúc, cảm giác ấm áp lan tỏa trong lòng, vừa bực bội vì không hiểu tại sao lại rung động, vừa thích thú vì khoảnh khắc đó.
Ngày thứ ba kết thúc, nhưng xung đột chưa giảm. Khi chuẩn bị về ký túc xá, Lâm Nguyệt nhận ra một vài bạn cùng lớp vẫn nhìn cô với ánh mắt tò mò, thậm chí là ghen tị. Cô cảm thấy khó chịu, nhưng cũng không muốn bộc lộ.
Cô bước ra ngoài, gặp Trình Hạo ở hành lang: “Cô về trước?” anh hỏi, giọng điềm tĩnh.
“Vâng,” cô đáp, cố giữ khoảng cách. Anh gật đầu, bước theo một chút, rồi dừng lại. “Ngày mai, dự án sẽ khó hơn. Cô chuẩn bị kỹ càng.”
Cô gật đầu, cảm giác vừa bực vừa vui. Những lời nói ấy không ngọt ngào, nhưng lại khiến cô cảm thấy được quan tâm, dù theo cách riêng biệt của anh.
Trên đường về, cô nghĩ về ngày hôm nay. Những khoảnh khắc căng thẳng, những hiểu lầm, nhưng xen kẽ là những cử chỉ nhỏ khiến cô rung động. Cô nhận ra, không chỉ học hỏi từ anh về chuyên môn, mà còn học cách kiềm chế cảm xúc, hiểu người khác.
Tối hôm đó, trong phòng ký túc xá, Lâm Nguyệt ngồi trên giường, lật lại ghi chép hôm nay. Cô nhớ lại từng chi tiết: ánh mắt nghiêm túc, câu nói ngắn gọn, nụ cười hiếm hoi, cốc nước anh đưa. Tất cả tạo nên một cảm giác vừa bực bội, vừa thích thú, khó tả.
Cô thầm nghĩ: Có lẽ tôi sẽ không thể ghét anh ta thật sự. Nhưng cũng không dễ dàng gì để gần anh ấy. Anh ấy lạnh lùng quá… nhưng cũng khiến mình muốn tiếp cận hơn.
Cảm xúc này vừa mới mẻ, vừa phức tạp. Nó khiến cô nhận ra, mối quan hệ với Trình Hạo sẽ không chỉ dừng lại ở đối tác dự án. Một thứ gì đó khác, lạ lùng và hấp dẫn, đang bắt đầu nảy sinh.
Và cô biết, hành trình phía trước sẽ còn dài. Xung đột, hiểu lầm, hợp tác, những khoảnh khắc ngọt ngào nhỏ nhặt – tất cả sẽ dệt nên một câu chuyện tình đầy căng thẳng, ngược tâm nhưng ngọt ngào, mà cô không thể nào đoán trước.
Lâm Nguyệt nhắm mắt, thở dài, vừa mệt mỏi vừa hào hứng. Cô mỉm cười: “Ngày mai… sẽ lại là một ngày mới. Và tôi sẽ không bỏ cuộc.”