bên nhau dưới bão tố

Chương 4: Hiểu lầm và khoảng cách


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Sáng hôm sau, không khí se lạnh của mùa thu vẫn bao phủ Học viện Hạo Thành. Những chiếc lá vàng rơi rải rác trên sân trường, nhắc nhở mọi người về sự thay đổi và thời gian trôi đi. Lâm Nguyệt bước vào lớp, trong lòng vẫn còn vương vấn cảm giác khó tả từ ngày hôm trước. Cô biết mình đã rung động, nhưng vẫn chưa muốn thừa nhận.

Hôm nay, nhóm cô sẽ tiến hành một bước quan trọng trong dự án: kiểm tra mô phỏng hoàn chỉnh và chuẩn bị thuyết trình sơ bộ. Đây là phần quyết định, nếu thành công, nhóm sẽ được điểm cao; nếu thất bại, mọi công sức trước đó coi như vô nghĩa. Cô cảm thấy áp lực đè nặng, nhưng đồng thời cũng háo hức, vì biết rằng mình sẽ lại được làm việc với Trình Hạo.

Anh ấy đã ngồi sẵn trước bàn, laptop mở sẵn, ánh mắt vẫn sắc lạnh như thể đang phân tích tất cả mọi thứ trong lớp. Khi thấy cô bước vào, anh chỉ nhíu mày, nhưng không nói gì. Cảm giác vừa sợ vừa tò mò khiến tim cô đập nhanh.

Ngay khi giáo viên cho phép nhóm bắt đầu kiểm tra mô phỏng, Trình Hạo cầm bản kế hoạch dự án, giọng điệu thẳng thắn:

“Cô chuẩn bị tất cả dữ liệu chưa? Tôi không muốn hôm nay lặp lại sai sót như trước.”

“Em đã chuẩn bị xong,” Lâm Nguyệt trả lời, cố giữ giọng điềm tĩnh. Nhưng trong lòng cô vẫn còn lo lắng.

Họ bắt đầu nhập dữ liệu và chạy mô phỏng. Ban đầu mọi thứ diễn ra suôn sẻ, nhưng chỉ vài phút sau, hệ thống báo lỗi nghiêm trọng. Màn hình đỏ rực, dữ liệu hiển thị không đúng kết quả, và tất cả những nỗ lực trước đó dường như tan biến.

“Cô làm gì vậy? Sao dữ liệu lại sai?” Trình Hạo hỏi, giọng điệu sắc lạnh hơn mọi khi. Ánh mắt anh như muốn xé toang từng lỗi của cô.

“Em… em không biết,” cô đáp, cảm giác tim đập mạnh. Cô biết mình đã kiểm tra dữ liệu kỹ lưỡng, vậy sao lại xảy ra lỗi này?

Anh nghiêng người, nhìn sâu vào mắt cô, giọng lạnh nhưng căng thẳng:

“Cô nói không biết thì sao giải thích cho tôi đây? Đây là bước quan trọng nhất, nếu dữ liệu sai, toàn bộ mô phỏng sẽ thất bại.”

Lâm Nguyệt cảm thấy bực bội trào lên. Anh ấy luôn lạnh lùng, nhưng giờ giọng điệu còn gay gắt hơn bình thường. “Em đã kiểm tra kỹ rồi! Lỗi không phải từ em!”

Trình Hạo nhíu mày, gõ nhanh vài lệnh. Hệ thống báo lỗi vẫn tiếp tục. Anh nhìn cô, ánh mắt sắc bén hơn bao giờ hết:

“Cô chắc chứ? Tôi không tin rằng cô làm đúng. Đây là lỗi cơ bản mà cô đã bỏ qua.”

Cô hít một hơi sâu, cố gắng giữ bình tĩnh: “Anh… anh đừng vội kết luận! Hãy cùng kiểm tra kỹ lại, em chắc chắn mình làm đúng.”

Nhưng anh ấy dường như không muốn nghe lý giải. Một lúc sau, Trình Hạo thở dài, giọng trầm hơn:

“Cô làm tôi thất vọng.”

Câu nói ấy như một nhát dao cắt qua tim cô. Lâm Nguyệt đỏ mặt, vừa tức vừa tổn thương. Anh ấy… thực sự nghĩ tôi làm sai sao? Anh ấy không hề tin tôi chút nào.

Trong lúc căng thẳng ấy, một đồng nghiệp trong nhóm ghé qua, nhìn cảnh tượng giữa hai người và nói:

“Ôi, Trình Hạo sao lại gay gắt thế? Cô ấy cũng chỉ mới làm thôi mà.”

Lâm Nguyệt cảm thấy mặt nóng bừng. Cô không muốn bị người khác hiểu lầm rằng mình yếu kém hay dựa dẫm vào Trình Hạo. Cô nắm chặt tay, quay sang anh, giọng căng:

“Tôi đã làm đúng, anh đừng hiểu nhầm!”

Anh nhìn cô, đôi mắt vừa giận vừa thất vọng. “Cô tự tin quá mức. Nhưng nếu muốn đứng vững ở nhóm này, cô phải chứng minh năng lực, không phải dùng lời nói.”

Khoảnh khắc ấy, cả hai đều im lặng, bầu không khí căng như dây đàn. Lâm Nguyệt cảm thấy vừa tức, vừa tổn thương. Cô quay đi, lặng lẽ chỉnh sửa dữ liệu một lần nữa, tim vẫn đập dồn dập.

Một lúc sau, mô phỏng chạy thành công. Trình Hạo nhìn kết quả, đôi mắt dịu hơn chút ít, nhưng giọng điệu vẫn khắt khe:

“Được rồi, kết quả đúng. Nhưng lần sau, đừng để tôi phải nghi ngờ năng lực của cô.”

Cô chỉ lặng lẽ gật đầu. Cảm giác vừa thở phào, vừa đau lòng. Cô không thể phủ nhận rằng lời nói lạnh lùng nhưng thẳng thắn của anh khiến cô vừa khó chịu, vừa rung động.

Buổi chiều, khi kết thúc buổi học, Trình Hạo đứng dậy, cất laptop:

“Ngày mai sẽ còn khó hơn. Chuẩn bị kỹ lưỡng.”

Cô gật đầu, cảm giác vừa bực bội vừa hào hứng. Những lời nói ấy không ngọt ngào, nhưng lại khiến cô cảm thấy được quan tâm theo cách riêng biệt.

Trên đường về ký túc xá, Lâm Nguyệt suy nghĩ về những gì vừa xảy ra. Cô nhận ra rằng, giữa họ đã hình thành một mối quan hệ phức tạp: vừa hợp tác, vừa đối đầu, vừa chứa đựng những rung động khó gọi tên. Cô cảm giác tim mình nhói lên khi nghĩ đến ánh mắt sắc lạnh nhưng đôi khi ẩn chứa sự quan tâm của anh.

Tối hôm đó, khi nằm trên giường, cô lật lại ghi chép, nhớ lại từng chi tiết: ánh mắt nghiêm túc, câu nói ngắn gọn, nụ cười hiếm hoi, cốc nước anh đưa hôm trước. Tất cả những khoảnh khắc ấy như những mảnh ghép phức tạp, vừa khiến cô tức giận, vừa làm cô rung động.

Cô nhận ra rằng, mối quan hệ giữa cô và Trình Hạo sẽ không dễ dàng. Sự lạnh lùng, nghiêm khắc và những hiểu lầm cứ liên tục xuất hiện, nhưng đồng thời, những cử chỉ quan tâm, những khoảnh khắc ngọt ngào nhỏ nhoi vẫn khiến cô không thể rời mắt.

Cảm xúc ấy vừa mới mẻ, vừa phức tạp, khiến cô nhận ra rằng, không chỉ học hỏi từ anh về chuyên môn, mà còn học cách kiềm chế cảm xúc, hiểu người khác. Một thứ gì đó khác lạ và hấp dẫn đang nảy sinh giữa họ, vượt ra ngoài mối quan hệ đồng đội bình thường.

Lâm Nguyệt nhắm mắt, thở dài, vừa mệt mỏi vừa hào hứng. Cô mỉm cười: “Ngày mai… sẽ lại là một ngày mới. Và tôi sẽ không bỏ cuộc.”

Với cô, những hiểu lầm, xung đột, và những khoảnh khắc ngọt ngào xen kẽ sẽ tiếp tục dệt nên câu chuyện tình đầy căng thẳng nhưng hấp dẫn, nơi mà trái tim cô và Trình Hạo sẽ dần gần nhau hơn, dù lúc nào cũng có những rào cản vô hình.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×