bên nhau dưới bão tố

Chương 5: Bên nhau trong im lặng


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Sáng hôm sau, ánh nắng mùa thu chiếu qua các tán cây, tạo nên những khoảng sáng loang lổ trên sân trường. Lâm Nguyệt bước vào lớp, balo vẫn đeo trên vai, tim cô đập nhanh như thể đoán trước một ngày đầy thử thách. Sau hôm qua, mối quan hệ giữa cô và Trình Hạo vẫn căng thẳng. Những hiểu lầm, những lời nói sắc lạnh, và cả những khoảnh khắc quan tâm vô hình khiến cô vừa khó chịu, vừa rung động.

Hôm nay, nhóm cô sẽ phải thực hiện bước tiến quan trọng trong dự án: một buổi thử nghiệm mô phỏng toàn bộ với dữ liệu thực tế, yêu cầu mọi thành viên làm việc sát cánh và phối hợp ăn ý hơn bao giờ hết. Cô biết rằng nếu không phối hợp tốt với Trình Hạo, dự án sẽ gặp rủi ro. Và điều đó khiến cô vừa lo lắng vừa hồi hộp.

Khi bước vào phòng máy tính, cô thấy Trình Hạo đã ngồi sẵn, laptop mở, ánh mắt lạnh lùng và tập trung. Khi nhìn thấy cô, anh chỉ nhíu mày, không nói gì. Cảm giác vừa sợ vừa tò mò lại dấy lên trong lòng cô.

“Cô chuẩn bị chưa?” giọng anh cất lên, vẫn điềm tĩnh nhưng sắc bén.

“Vâng,” cô đáp, cố kiềm chế sự run rẩy trong lòng. Cô biết, hôm nay, họ sẽ phải làm việc cực kỳ gần nhau.

Khi giáo viên cho phép nhóm bắt đầu, Lâm Nguyệt ngồi sát bên Trình Hạo, hai chiếc laptop đặt cạnh nhau. Không gian gần gũi khiến cô cảm thấy vừa khó chịu vừa bồn chồn. Mỗi khi anh cúi xuống kiểm tra dữ liệu của cô, tim cô lại đập nhanh hơn, nhưng ánh mắt anh vẫn lạnh lùng và nghiêm nghị, không hề nở nụ cười.

Ban đầu, mọi thứ diễn ra khá suôn sẻ. Cô nhập dữ liệu, anh chạy mô phỏng, mọi kết quả đều đúng. Nhưng chỉ vài phút sau, một lỗi bất ngờ xuất hiện: một phần dữ liệu bị thiếu, khiến toàn bộ mô phỏng dừng lại.

“Cô làm gì vậy?” Trình Hạo quay sang, giọng sắc lạnh hơn bao giờ hết.

“Em… em không biết,” cô đáp, cảm giác tim đập nhanh. Cô đã kiểm tra dữ liệu kỹ lưỡng, vậy sao lại xảy ra lỗi?

Anh nghiêng người, nhìn sâu vào mắt cô: “Cô chắc chứ? Tôi không tin rằng cô làm đúng.”

Cô cảm thấy bực bội, đỏ mặt: “Anh đừng vội kết luận! Hãy kiểm tra kỹ lại.”

Nhưng anh ấy không nhúc nhích, vẫn tập trung vào màn hình. Không khí căng như dây đàn. Một vài phút trôi qua, cô vẫn cố gắng chứng minh dữ liệu mình đúng, trong khi anh liên tục kiểm tra từng chi tiết. Cuối cùng, sau nhiều lần chỉnh sửa, dữ liệu được chạy thành công. Trình Hạo nhìn kết quả, đôi mắt dịu lại một chút, giọng điềm hơn: “Được rồi, kết quả đúng. Nhưng lần sau, đừng để tôi phải nghi ngờ năng lực của cô.”

Lâm Nguyệt thở phào, nhưng cảm giác vẫn hỗn độn. Cô vừa tức giận vì thái độ lạnh lùng của anh, vừa rung động bởi sự quan tâm gián tiếp. Khi họ ngồi cạnh nhau suốt buổi, ánh mắt của cô liên tục dõi theo anh, quan sát từng cử chỉ, từng thao tác trên laptop.

Buổi trưa, khi mọi người nghỉ giải lao, Trình Hạo bất ngờ nói: “Cô uống nước không?” và đặt một chai nước trước mặt cô.

Cô nhìn anh, hơi ngạc nhiên. Giọng anh vẫn điềm tĩnh, ánh mắt lạnh, nhưng cử chỉ lại dịu dàng đến bất ngờ. Cô nhận chai nước, mỉm cười: “Cảm ơn.”

Anh gật đầu, quay lại bàn làm việc, như thể không có gì xảy ra. Nhưng Lâm Nguyệt thì khác. Cô cảm giác tim mình nhói lên, vừa bực bội vừa thích thú. Những khoảnh khắc nhỏ như thế khiến cô không thể phủ nhận rằng anh đang dần chiếm một phần trong tâm trí cô.

Buổi chiều, họ tiếp tục chạy mô phỏng. Lần này, giáo viên yêu cầu hai người phải phối hợp chặt chẽ hơn, mỗi thao tác đều cần đồng bộ. Việc này đẩy hai người gần nhau hơn, khiến khoảng cách giữa họ bị rút ngắn. Mỗi khi cô đưa dữ liệu cho anh kiểm tra, anh cúi xuống, ánh mắt chăm chú, đôi khi lướt qua mái tóc cô. Cô cảm giác một luồng điện nhẹ chạy qua người, khiến tim đập nhanh hơn.

Nhưng cũng chính lúc này, một hiểu lầm mới xuất hiện. Một bạn cùng lớp nhìn thấy họ ngồi sát nhau, thì thầm với vài người khác: “Ôi, họ sao lại thân thiết thế?”

Lâm Nguyệt cảm thấy mặt nóng bừng. Cô quay sang Trình Hạo, giọng căng: “Anh có nghe không? Họ đang bàn tán về chúng ta!”

Anh nhìn cô, nhếch môi khẽ: “Cô lo chuyện vô nghĩa làm gì?”

Câu nói ấy khiến cô vừa tức vừa xấu hổ. Nhưng trong lòng cô cũng thấy một chút vui khi nhận ra rằng, anh không quan tâm lời bàn tán bên ngoài, chỉ tập trung vào công việc.

Khi buổi học kết thúc, Trình Hạo đứng dậy, đóng laptop: “Ngày mai, sẽ có bài kiểm tra nhỏ về mô phỏng. Chuẩn bị kỹ.”

Cô gật đầu, cảm giác vừa bực bội vừa hào hứng. Ánh mắt anh lạnh lùng nhưng câu nói lại mang theo sự quan tâm, khiến cô khó tả.

Trên đường về ký túc xá, Lâm Nguyệt nghĩ lại cả ngày hôm nay. Cô nhận ra mối quan hệ giữa cô và Trình Hạo đang trở nên phức tạp hơn bao giờ hết. Những hiểu lầm, xung đột, nhưng xen lẫn là những khoảnh khắc ngọt ngào nhỏ nhặt. Cô vừa muốn giữ khoảng cách, vừa muốn tiếp cận gần hơn.

Tối hôm đó, trong phòng ký túc xá, cô ngồi trên giường, lật lại ghi chép. Ánh mắt cô dừng lại ở từng chi tiết: ánh mắt nghiêm nghị, lời nói ngắn gọn, cử chỉ quan tâm dù nhỏ. Cảm xúc vừa bực bội, vừa rung động tràn ngập trong cô.

Cô nhận ra rằng, mối quan hệ giữa cô và Trình Hạo sẽ không chỉ dừng lại ở đồng đội. Sự lạnh lùng, nghiêm khắc, những hiểu lầm liên tục xuất hiện, nhưng đồng thời, những khoảnh khắc quan tâm nhỏ nhoi vẫn khiến cô không thể rời mắt.

Cảm xúc phức tạp này vừa mới mẻ, vừa khiến cô lo lắng, nhưng cũng tạo nên một sức hút không thể chối từ. Lâm Nguyệt nhắm mắt, thở dài, mỉm cười: “Ngày mai… sẽ lại là một ngày mới. Và mình sẽ không bỏ cuộc.”

Những hiểu lầm, xung đột, và những khoảnh khắc ngọt ngào xen kẽ sẽ tiếp tục dệt nên câu chuyện tình đầy căng thẳng nhưng hấp dẫn, nơi mà trái tim cô và Trình Hạo sẽ dần gần nhau hơn, dù lúc nào cũng có những rào cản vô hình.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×