Ngày hôm sau, Học viện Hạo Thành bất ngờ đón cơn mưa đầu mùa. Những giọt mưa rơi xối xả, gõ lên mái hiên tạo nên âm thanh rì rào, như báo hiệu một ngày đầy biến động. Lâm Nguyệt đứng dưới hiên lớp, cố gắng che chắn chiếc áo khoác mỏng, nhưng những giọt mưa vẫn thấm vào tóc, khiến cô cảm thấy lạnh và ẩm ướt.
Cô bước vào lớp, vừa run vừa bực bội. Hôm nay, nhóm cô sẽ thực hiện bài kiểm tra quan trọng nhất của dự án mô phỏng: mỗi nhóm phải trình bày kết quả, giải thích các thuật toán, và chứng minh dữ liệu đã nhập là chính xác. Điểm số sẽ chiếm phần lớn trong tổng kết học kỳ.
Nhìn sang bàn làm việc, Trình Hạo đã ngồi đó, laptop mở sẵn, ánh mắt vẫn sắc lạnh như băng. Khi nhìn thấy cô, anh chỉ nhíu mày, giọng điềm tĩnh: “Cô chuẩn bị chưa?”
“Vâng,” cô đáp, cố kiềm chế cảm giác run rẩy trong lòng. Nhưng cô biết, hôm nay sẽ là một ngày căng thẳng hơn bao giờ hết.
Khi giáo viên yêu cầu bắt đầu kiểm tra, cô ngồi sát Trình Hạo như mọi lần, hai chiếc laptop đặt cạnh nhau. Khoảng cách gần khiến cô vừa khó chịu vừa bồn chồn. Cô nhập dữ liệu, anh chạy mô phỏng, mọi thao tác đều được thực hiện cẩn thận.
Nhưng chỉ vài phút sau, một lỗi nghiêm trọng xuất hiện: phần mô phỏng bị treo, dữ liệu không đồng bộ, và toàn bộ kết quả trở nên vô nghĩa.
“Cô làm gì vậy?” Trình Hạo hỏi, giọng sắc lạnh hơn mọi khi, ánh mắt như muốn xé toang từng lỗi của cô.
“Em… em không biết,” cô đáp, cảm giác tim đập mạnh. Cô đã kiểm tra dữ liệu kỹ lưỡng, vậy sao lại xảy ra lỗi?
Anh nghiêng người, nhìn cô chằm chằm: “Cô chắc chứ? Tôi không tin rằng cô làm đúng.”
Cô đỏ mặt, tức giận: “Anh đừng vội kết luận! Hãy cùng kiểm tra kỹ lại!”
Nhưng anh ấy dường như không muốn nghe giải thích. Ánh mắt anh lạnh lùng, tập trung vào màn hình, đôi môi hơi mím lại. Không khí căng thẳng đến mức khiến mọi người xung quanh im lặng, theo dõi từng cử chỉ của họ.
Một lúc sau, khi dữ liệu được chạy thành công, Trình Hạo thở dài, giọng điềm hơn chút ít: “Kết quả đúng. Nhưng lần sau, đừng để tôi phải nghi ngờ năng lực của cô.”
Cô cảm thấy bực bội và tổn thương. Lời nói lạnh lùng ấy như nhát dao cắt qua trái tim cô. Cô quay đi, cố gắng kiềm chế nước mắt, trong lòng vừa tức giận vừa rung động.
Buổi học tiếp tục, nhưng giữa họ dường như đã hình thành một rào cản vô hình. Cô ngồi sát bên anh, nhưng ánh mắt anh thỉnh thoảng liếc qua cô, vẫn sắc lạnh nhưng đầy quan sát. Mỗi khi cô cố gắng tiếp cận, anh lại rút về, tạo ra khoảng cách vừa khiến cô khó chịu, vừa khiến tim cô đập nhanh.
Đến giờ giải lao, Trình Hạo đứng dậy, đưa cho cô một cốc nước: “Uống đi, giữ sức khỏe. Làm việc căng thẳng sẽ mệt mỏi.”
Cô nhận cốc nước, cảm giác vừa bực bội vừa ấm lòng. Anh vẫn lạnh lùng, nhưng hành động nhỏ ấy khiến cô khó tả. “Cảm ơn,” cô nói, giọng nhỏ.
Nhưng vừa uống xong, một đồng nghiệp ghé qua, nhìn cảnh tượng và nói: “Ôi, họ ngồi gần nhau như vậy, chắc hẳn có chuyện rồi.”
Lâm Nguyệt cảm thấy mặt nóng bừng. Cô quay sang Trình Hạo, giọng căng: “Anh có nghe không? Họ đang bàn tán về chúng ta!”
Anh nhếch môi khẽ: “Cô lo chuyện vô nghĩa làm gì?”
Câu nói ấy khiến cô vừa tức vừa xấu hổ. Nhưng trong lòng, cô cũng cảm thấy một chút vui khi nhận ra anh không quan tâm lời bàn tán bên ngoài, chỉ tập trung vào công việc.
Chiều hôm đó, cơn mưa chưa dứt. Khi nhóm cô phải tiếp tục thử nghiệm mô phỏng, trời càng tối, gió càng mạnh. Hai người phải ngồi gần nhau hơn để thao tác laptop. Khoảng cách gần khiến từng chuyển động của anh làm tim cô nhói lên. Cô nhận ra, trái tim mình rung động mạnh mẽ mỗi khi anh nhìn cô, dù đôi mắt lạnh lùng vẫn không nói lên cảm xúc gì.
Nhưng một hiểu lầm lớn lại xảy ra. Khi cô vô tình nhìn nhầm một dòng dữ liệu, Trình Hạo nhíu mày, giọng lạnh lùng: “Cô làm sai rồi! Sao có thể bỏ qua chi tiết cơ bản như vậy?”
Cô cảm thấy tức giận dâng trào. “Anh đừng hiểu nhầm! Em đã kiểm tra kỹ rồi. Lỗi này là do hệ thống, không phải em!”
Anh nắm chặt chuột, gõ vài lệnh, ánh mắt sắc lạnh: “Hệ thống hay cô, tôi không quan tâm. Tôi chỉ cần kết quả đúng. Nhưng nếu cứ thế này, tôi phải tự làm hết rồi.”
Cô giật mình, vừa tức vừa đau lòng. Lời nói của anh không chỉ khiến cô tổn thương, mà còn khiến cô cảm thấy khoảng cách giữa họ lớn hơn bao giờ hết.
Trong lúc căng thẳng ấy, tiếng sét vang ngoài cửa sổ, mưa rơi xối xả, làm không gian như đóng băng. Cả hai đều im lặng, trái tim nhói lên vì giận dữ lẫn cảm giác chưa rõ ràng trong lòng.
Một lúc sau, Trình Hạo thở dài, giọng điềm hơn chút ít: “Được rồi, cô yên tâm. Tôi sẽ giúp cô hoàn tất phần còn lại. Nhưng lần sau, đừng để tôi phải nghi ngờ năng lực của cô nữa.”
Cô gật đầu, cảm giác vừa nhẹ nhõm vừa đau nhói. Cô nhận ra rằng, dù anh lạnh lùng, nghiêm khắc và đôi khi khiến cô tổn thương, nhưng anh vẫn luôn quan tâm một cách âm thầm, qua những hành động nhỏ.
Khi buổi học kết thúc, trời vẫn mưa. Lâm Nguyệt bước ra ngoài, mưa rơi trên vai, tóc ướt sũng. Cô cảm giác vừa mệt mỏi vừa căng thẳng. Bỗng nhiên, Trình Hạo chạy ra, giơ tay che cho cô: “Đi nhanh kẻo cảm lạnh.”
Cô nhìn anh, tim nhói lên. Anh vẫn lạnh lùng, nhưng hành động dịu dàng ấy khiến cô không thể kìm nén cảm xúc. Cô nép sát dưới tay anh, cảm giác ấm áp lan tỏa.
Trên đường về ký túc xá, cả hai im lặng. Mưa rơi xối xả, tiếng nước văng trên đường tạo thành nhịp điệu nhẹ nhàng, khiến không gian dường như chỉ còn riêng họ. Cô cảm nhận được sự gần gũi, vừa ngại ngùng vừa hồi hộp.
Tối hôm đó, khi nằm trên giường, Lâm Nguyệt nhớ lại từng khoảnh khắc: ánh mắt nghiêm nghị, lời nói sắc lạnh, những hành động quan tâm dù nhỏ của anh. Cô nhận ra rằng, mối quan hệ giữa cô và Trình Hạo không chỉ là đồng đội. Nó phức tạp, căng thẳng, ngược tâm nhưng cũng đầy hấp dẫn.
Cô nhắm mắt, thở dài, mỉm cười: “Ngày mai… sẽ lại là một ngày mới. Và mình sẽ không bỏ cuộc.”
Hiểu lầm, xung đột, và những khoảnh khắc ngọt ngào xen kẽ sẽ tiếp tục dệt nên câu chuyện tình đầy căng thẳng nhưng hấp dẫn, nơi mà trái tim cô và Trình Hạo sẽ dần gần nhau hơn, dù lúc nào cũng có những rào cản vô hình.