bên nhau dưới bão tố

Chương 7: Bên nhau dưới cơn mưa đêm


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Đêm hôm đó, mưa vẫn rơi xối xả, tạo nên âm thanh rì rào trên mái hiên ký túc xá. Lâm Nguyệt ngồi bên cửa sổ, nhìn ra ngoài trời, cảm giác vừa bực bội vừa lạ lùng. Hôm nay là một ngày đầy căng thẳng: dự án mô phỏng đã được hoàn tất, nhưng những hiểu lầm và cãi vã với Trình Hạo vẫn còn ám ảnh trong lòng cô.

Cô nghe tiếng gõ cửa, rồi Trình Hạo xuất hiện, tay cầm chiếc dù bị gãy. “Cơn mưa quá lớn, tôi không muốn cô về muộn trong lúc trời mưa to.” Giọng anh vẫn lạnh lùng, nhưng ánh mắt có vẻ quan tâm hơn thường lệ.

“Anh… sao lại đến đây?” Cô ngạc nhiên, không biết phải phản ứng ra sao.

Anh thở dài, đặt dù xuống: “Cô đã ướt hết rồi, vào phòng tôi đi. Chúng ta có thể cùng đợi mưa tạnh.”

Cô giật mình, cảm giác vừa bực bội vừa run rẩy. Thực sự, cô không muốn dựa vào anh, nhưng mưa to khiến cô không còn lựa chọn. Cô gật đầu, bước theo anh vào phòng, cảm giác lạ lùng lan tỏa trong tim.

Căn phòng nhỏ, ánh sáng dịu, không gian yên tĩnh chỉ còn tiếng mưa rơi đều đều. Họ ngồi cạnh nhau, khoảng cách chỉ vài tấc, cả hai đều im lặng, dường như không biết mở lời. Không khí căng như dây đàn, nhưng lại chứa đầy sức hút khó tả.

Một lúc sau, Trình Hạo nói, giọng điềm tĩnh nhưng hơi khẽ: “Cô biết không, hôm nay, tôi thực sự không muốn nghi ngờ cô. Chỉ là… dữ liệu quan trọng, không thể bỏ qua sai sót.”

Lâm Nguyệt cúi mặt, cảm giác vừa ngại vừa bực: “Em hiểu… nhưng anh cũng hơi quá nghiêm khắc. Em không phải trẻ con.”

Anh nhìn cô, ánh mắt sắc lạnh nhưng sâu thẳm: “Tôi chỉ muốn cô trở nên tốt hơn. Đừng hiểu nhầm ý tôi.”

Cô nhìn anh, tim nhói lên. Dù lời nói lạnh lùng, nhưng giọng anh chứa đựng một sự quan tâm sâu kín. Cô bỗng nhận ra, mình đang rung động, dù không muốn thừa nhận.

Mưa rơi xối xả bên ngoài, nhưng trong phòng, không gian lại trở nên gần gũi kỳ lạ. Cô nhìn anh, thấy những đường nét nghiêm nghị nhưng cuốn hút. Anh cúi xuống, lướt tay qua laptop để kiểm tra kết quả mô phỏng lần cuối. Khoảng cách gần khiến cô cảm thấy tim đập nhanh.

Đột nhiên, cô vô tình chạm tay vào tay anh khi đưa bản dữ liệu. Cả hai im lặng, tim nhói lên. Trình Hạo chỉ nhíu mày, nhưng ánh mắt không còn lạnh lùng như lúc trước, mà hơi dịu lại. Lâm Nguyệt đỏ mặt, cố rút tay, nhưng cảm giác ấm áp lan tỏa khiến cô không nỡ rút ra ngay.

Một lúc sau, Trình Hạo nhìn cô, giọng trầm: “Cô không cần sợ tôi. Chỉ cần tập trung vào dự án.”

Cô nhìn anh, cảm giác vừa xấu hổ vừa ấm lòng. Những lời nói ấy, dù đơn giản, nhưng khiến cô nhận ra anh quan tâm theo cách riêng biệt, không thể hiện ra ngoài.

Mưa vẫn rơi, tiếng nước văng vào cửa sổ đều đều, tạo cảm giác lãng mạn kỳ lạ. Họ ngồi gần nhau, cùng làm việc, thỉnh thoảng ánh mắt chạm nhau, cả hai đều nhận ra cảm xúc đang dần dâng lên, vừa ngọt ngào vừa căng thẳng.

Một lúc sau, Trình Hạo đứng dậy, giọng khẽ: “Cô lạnh không? Tôi lấy chăn.”

Cô ngạc nhiên, nhưng không từ chối. Anh quay lại, đặt chiếc chăn trên vai cô, khoảng cách gần đến mức cô có thể cảm nhận hơi ấm từ cơ thể anh. Cô cảm thấy tim mình nhói lên, vừa ngại vừa hạnh phúc.

Cả hai tiếp tục ngồi im lặng, làm việc và quan sát kết quả mô phỏng. Mưa bên ngoài càng lúc càng lớn, nhưng trong phòng, không gian lại chứa đầy sự gần gũi và cảm giác an toàn. Cô nhận ra rằng, dù anh lạnh lùng và nghiêm khắc, nhưng sự quan tâm âm thầm ấy khiến cô rung động hơn bất cứ lời nói ngọt ngào nào.

Một vài phút sau, Trình Hạo nhìn cô, giọng trầm: “Ngày mai, sẽ còn nhiều thử thách. Cô hãy nghỉ ngơi sớm.”

Cô gật đầu, trái tim nhói lên vì cảm giác vừa được quan tâm vừa khó chịu. Cô biết, khoảng cách giữa họ đã gần hơn bao giờ hết, nhưng vẫn còn nhiều rào cản vô hình.

Mưa tạnh dần, và ánh trăng len lỏi qua cửa sổ. Cả hai đứng dậy, chuẩn bị về phòng riêng. Trình Hạo cúi xuống, nhìn cô, giọng trầm: “Ngày mai… chúng ta sẽ cùng nhau hoàn thành mọi thứ.”

Cô gật đầu, vừa vui vừa bối rối. Khoảnh khắc ấy khiến cô nhận ra, mối quan hệ giữa cô và Trình Hạo đã thay đổi: từ đối tác căng thẳng, xung đột liên tục, đến một sự gần gũi vừa ngọt ngào, vừa khó hiểu.

Tối hôm đó, khi nằm trên giường, cô nhớ lại từng chi tiết: ánh mắt sắc lạnh, lời nói nghiêm túc, những hành động quan tâm dù nhỏ. Cảm xúc vừa bực bội, vừa rung động, khiến cô nhận ra mối quan hệ giữa hai người đã bước sang một giai đoạn mới, nơi mà ngược tâm xen ngọt ngào, và sự gần gũi thực sự bắt đầu xuất hiện.

Cô nhắm mắt, thở dài, mỉm cười: “Ngày mai… sẽ là một ngày mới. Và mình sẽ không bỏ cuộc.”

Hiểu lầm, xung đột, những khoảnh khắc ngọt ngào, và giờ đây là sự gần gũi thực sự, tất cả tạo nên một câu chuyện tình đầy căng thẳng nhưng hấp dẫn, nơi trái tim cô và Trình Hạo dần xích lại gần nhau hơn, dù vẫn còn những rào cản vô hình, chờ thời điểm bùng nổ.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×