Cô gái đứng trong sảnh rộng của tòa nhà chọc trời, hơi thở gấp gáp và tay ôm chặt hồ sơ mới in. Ánh nắng buổi sáng xuyên qua cửa kính lớn, chiếu lên khuôn mặt cô còn vương chút mồ hôi, tạo nên vẻ lấp lánh vừa khẩn trương vừa kiên định. Hôm nay là ngày đầu tiên cô chính thức làm việc tại BrightStar Corp – công ty hàng đầu trong ngành thiết kế nội thất. Sau nhiều tháng nộp đơn, phỏng vấn và chờ đợi, cuối cùng cô cũng được nhận vào vị trí trợ lý dự án. Niềm vui chưa kịp kéo dài thì một chuỗi sự kiện bất ngờ đã ập đến.
Cô vừa bước qua sảnh, nơi mọi thứ sáng loáng, sạch sẽ và đầy năng lượng, thì bỗng nghe tiếng va chạm mạnh: một người đàn ông bước vội từ thang máy, tay cầm cốc cà phê còn nóng, trượt chân trên sàn bóng. “Không…” cô lẩm bẩm, trong tích tắc phản xạ vung tay đỡ người ấy. Anh dừng lại, cà phê văng ra một ít nhưng được cứu kịp lúc. Cô gái hơi lúng túng cúi người hốt mấy tờ hồ sơ rơi vung vãi trên sàn. Người đàn ông quay lại, ánh mắt sắc lạnh, môi mím chặt. Anh cao ráo, gương mặt góc cạnh, áo sơ mi trắng cài cúc chỉnh tề, ánh mắt như có thể xuyên thấu mọi suy nghĩ. “Cảm… cảm ơn cô,” giọng anh trầm, nhẹ nhưng nghiêm nghị.
Cô gái hơi đỏ mặt, lúng túng đáp: “À… không có gì… tôi chỉ… may mà…” Anh khẽ gật đầu rồi bước đi, bỏ lại mùi cà phê nhẹ và một cảm giác khó tả khiến cô gái chợt nhận ra: cô vừa gặp vị CEO nổi tiếng của BrightStar Corp, người mà mọi nhân viên đều tỏ ra kính nể và sợ hãi.
Sau sự cố đó, cô gái hơi run rẩy nhưng tự nhủ mình phải giữ bình tĩnh. Đây là nơi cô sẽ làm việc, nơi cô sẽ chứng minh năng lực và tạo dấu ấn đầu tiên trong sự nghiệp. Cô nhanh chóng di chuyển vào thang máy, thầm nhủ: “Đừng để ấn tượng đầu tiên… xấu đi vì một cốc cà phê văng ra.”
Khi cô bước vào phòng làm việc, không khí khác hẳn sảnh lớn. Văn phòng mở với những bàn làm việc được sắp xếp gọn gàng, ánh sáng tự nhiên tràn vào qua cửa kính lớn. Tiếng gõ bàn phím và điện thoại reo xen lẫn tiếng trao đổi công việc tạo nên nhịp sống hiện đại, bận rộn. Một đồng nghiệp nữ tiến đến, nở nụ cười thân thiện: “Chào em, chắc em là trợ lý dự án mới, phải không? Mình là Hạ Vy, sẽ hướng dẫn em vài thủ tục ban đầu.”
Cô gái cười đáp, hơi bối rối nhưng cũng phần nào yên tâm: “Vâng, mình là Lâm Nghi. Rất vui được gặp chị.” Hạ Vy nhanh chóng dẫn cô đi tham quan văn phòng, giới thiệu sơ lược về từng phòng ban, các đồng nghiệp và quy trình làm việc. Nhưng trong đầu cô gái, hình ảnh người đàn ông trong sảnh vẫn cứ ám ảnh, ánh mắt lạnh lùng và cách đi đứng đầy quyền lực khiến cô vừa tò mò vừa e dè.
Khoảng mười phút sau, khi cô gái vừa ngồi vào bàn làm việc và mở laptop để làm quen hệ thống, một âm thanh vang lên phía sau: “Cô là Lâm Nghi, phải không?” Cô giật mình, quay lại, người đàn ông từ sảnh bước vào phòng họp liền kề, ánh mắt sắc lạnh và môi hơi mím. Cô đáp cố gắng giữ giọng điệu bình tĩnh: “Dạ… vâng, thưa anh.” Anh tiến lại gần, nhìn cô một lượt như đang kiểm tra năng lực qua ánh mắt, rồi bất ngờ hỏi: “Cô có biết hôm nay chúng ta có một dự án quan trọng không?”
Cô hơi bối rối, lắc đầu: “Em… em chưa nắm rõ ạ.” Anh gật nhẹ, mắt vẫn không rời cô: “Được rồi, cô sẽ trực tiếp tham gia cùng tôi. Hãy chuẩn bị tinh thần, đây không phải công việc chỉ để học hỏi.” Trong khoảnh khắc đó, cô gái cảm nhận sức ép từ con người trước mặt – vừa quyền lực, vừa lạnh lùng – nhưng cũng thấy hứng thú lạ thường, tự nhủ: “Được rồi, đây là cơ hội… và mình sẽ không bỏ lỡ.”
Cuộc họp bắt đầu, cô gái cùng CEO và các trưởng nhóm dự án. CEO lạnh lùng phân tích dự án, từng câu từng chữ đều chính xác, dứt khoát. Cô cảm thấy tim đập nhanh hơn bình thường, nhưng cũng tự nhủ phải chứng minh năng lực. Khi CEO yêu cầu ai đó trình bày giải pháp khả thi cho một vấn đề phức tạp, cô bất ngờ đứng lên, tay run run nhưng giọng lại rõ ràng: “Em có một đề xuất khác, có thể thử tiếp cận từ góc nhìn khách hàng tiềm năng. Nếu áp dụng phương pháp này, chúng ta sẽ giảm thiểu rủi ro và tăng hiệu quả truyền thông.”
Cả phòng yên lặng. CEO nhìn cô gái, ánh mắt thoáng ngạc nhiên nhưng sau đó, một nụ cười cực nhẹ, hiếm hoi xuất hiện trên môi anh: “Nghe có lý. Hãy triển khai thử,” anh nói, giọng vẫn lạnh nhưng đầy quyền lực. Cô gái lặng người một giây, vừa mừng vừa lo; đây là lần đầu tiên cô dám phát biểu trước CEO, mà lại được chấp thuận.
Ngày làm việc kết thúc, cô gái ngồi lại bàn làm việc, nhìn màn hình laptop mà vẫn hồi hộp vì cuộc gặp gỡ và phản ứng của CEO. Hình ảnh người đàn ông lạnh lùng hôm sáng cứ hiện lên trong đầu, ánh mắt ấy, nụ cười hiếm hoi ấy khiến cô khó quên. Khi cô chuẩn bị rời văn phòng, bất ngờ nhận được tin nhắn từ một số lạ: “Hãy chuẩn bị tinh thần cho ngày mai. Tôi muốn thấy nhiều hơn từ cô.”
Cô gái nhìn điện thoại, tim đập thình thịch. Không phải tin nhắn từ bạn bè, cũng không phải từ đồng nghiệp, mà từ chính CEO – người cô vừa gặp lần đầu. Cảm giác vừa lo vừa hứng thú, vừa hồi hộp vừa tò mò khiến cô tự nhủ: “Ngày đầu tiên đã kết thúc, nhưng hình như… đây mới chỉ là khởi đầu.”