Sáng hôm sau, Lâm Nghi thức dậy với cảm giác vừa hứng khởi vừa lo lắng. Ngày đầu tiên của cô tại BrightStar Corp đã khép lại đầy ấn tượng, nhưng cô biết mình sẽ không thể nghỉ ngơi dễ dàng. Trong đầu cô vẫn vang vọng câu nói của CEO: “Hãy chuẩn bị tinh thần cho ngày mai. Tôi muốn thấy nhiều hơn từ cô.”
Cô tự nhủ: “Không sao cả. Đây là cơ hội… và mình sẽ chứng minh.”
Tại công ty, không khí buổi sáng sôi động nhưng căng thẳng hơn hôm trước. Cô vừa đặt chân vào sảnh, điện thoại rung lên báo có cuộc gọi từ Hạ Vy. “Sáng nay cô sẽ trực tiếp tham gia cuộc họp với CEO. Anh ấy muốn đánh giá đề xuất của cô từ hôm qua,” Hạ Vy nhắc nhở.
Tim cô đập mạnh, bước chân trở nên hơi vội vàng. Cô gái nhanh chóng vào thang máy, trong lòng vừa hồi hộp vừa tự nhủ: “Hãy giữ bình tĩnh. Hãy nhớ, mình có lý lẽ và kiến thức, không có gì phải sợ.”
Cuộc họp sáng hôm ấy diễn ra tại phòng họp lớn với tường kính trong suốt. CEO vẫn lạnh lùng và chuyên nghiệp, đứng trước bảng điện tử, trình bày các chỉ tiêu và dự án quan trọng. Khi nhìn thấy Lâm Nghi bước vào, anh liếc nhanh nhưng không nói gì, ánh mắt vẫn sắc lạnh.
“Cô thấy dự án hôm qua thế nào?” anh hỏi khi cô vừa ngồi xuống. Giọng anh trầm, không biểu lộ cảm xúc.
“Em… em đã chuẩn bị một số phương án để cải thiện tính hiệu quả và giảm rủi ro trong dự án,” cô nói, cố gắng giữ giọng điềm tĩnh.
Anh gật nhẹ, ánh mắt thoáng ngạc nhiên. Nhưng ngay sau đó, CEO quay sang một đồng nghiệp khác và yêu cầu người đó trình bày. Cô gái cảm thấy một chút hụt hẫng, nhưng cố nhủ: “Chỉ cần lắng nghe kỹ, mình sẽ tìm thời điểm đúng để nói.”
Trong khi đồng nghiệp trình bày, một vấn đề lớn bất ngờ xuất hiện: số liệu họ đưa ra bị sai, có nguy cơ làm chậm tiến độ dự án. CEO lập tức nhíu mày, giọng nghiêm nghị: “Ai phụ trách kiểm tra số liệu này?” Cả phòng yên lặng, ai cũng lúng túng. Lâm Nghi hít sâu, cảm giác áp lực đè nặng lên vai, nhưng cô biết đây chính là cơ hội để chứng minh năng lực.
“Em xin phép…” cô nói, giọng run run nhưng đầy quyết tâm. “Em có thể kiểm tra lại toàn bộ số liệu và đề xuất phương án điều chỉnh, có thể giảm thiểu rủi ro ngay hôm nay.”
Mọi người nhìn cô với ánh mắt vừa bất ngờ vừa ngạc nhiên. CEO dừng lại, nhìn cô thật lâu, ánh mắt sắc lạnh nhưng ẩn chút tò mò. “Được. Hãy làm ngay.”
Cô lập tức bắt tay vào kiểm tra, mở laptop, rà soát từng con số, đối chiếu dữ liệu cẩn thận. Tim cô đập nhanh, tay run nhưng tập trung tuyệt đối. Các đồng nghiệp xung quanh theo dõi, nhiều người thầm ngưỡng mộ sự nhanh nhạy và bình tĩnh của cô.
Trong lúc cô làm việc, CEO đứng sau lưng, ánh mắt dõi theo từng thao tác. Dù vẫn lạnh lùng, nhưng anh nhận ra khả năng quan sát và xử lý tình huống của cô gái vượt trội. Lần đầu tiên trong nhiều năm, anh cảm thấy một nhân viên mới khiến mình vừa tò mò vừa ấn tượng.
Khi cô hoàn tất việc rà soát, trình bày phương án điều chỉnh, CEO nhíu mày, giọng trầm: “Cô đã xem xét rất kỹ. Phương án này có thể giảm thiểu rủi ro và vẫn đảm bảo tiến độ.”
Cô gái mỉm cười, vừa mệt vừa vui: “Vâng ạ. Em nghĩ rằng nếu áp dụng phương án này, chúng ta có thể giữ tiến độ và tránh những sai sót lặp lại.”
CEO im lặng một chút, rồi gật đầu, giọng vẫn lạnh nhưng ánh mắt lộ vẻ thừa nhận: “Tốt. Hãy triển khai ngay.”
Cuộc họp kết thúc, cô gái trở lại bàn làm việc, vừa hồi hộp vừa hạnh phúc. Nhưng niềm vui không kéo dài lâu. Trong giờ giải lao, một đồng nghiệp nam tiến lại, cười đầy ẩn ý: “Cô gái mới đúng là thông minh, nhưng nghe nói cô vừa ‘chen ngang’ cuộc họp với CEO, khiến ai nấy đều bất ngờ. Một số người còn cho rằng cô muốn gây chú ý.”
Lâm Nghi sững người, cảm giác vừa bực vừa lo. Cô biết trong môi trường công sở, mọi hành động đều có thể bị hiểu lầm, và cô không muốn để hình ảnh của mình trở nên tiêu cực trong mắt CEO.
Nhưng điều bất ngờ hơn xảy ra khi cô nhận được tin nhắn từ CEO: “Hãy chuẩn bị cho buổi chiều. Tôi muốn thấy nhiều hơn từ cô.” Cô nhìn điện thoại, tim đập mạnh. Không phải tin nhắn bạn bè, cũng không phải đồng nghiệp, mà chính từ CEO. Trong lòng cô vừa hồi hộp vừa tò mò, tự nhủ: “Anh ấy muốn kiểm tra khả năng của mình, hay… có điều gì khác?”
Buổi chiều, CEO mời cô tham gia một cuộc họp nhỏ, chỉ có anh và vài trưởng nhóm. Trong lúc trình bày phương án mới, một sự cố nhỏ xảy ra: máy chiếu bị lỗi, dữ liệu chưa kịp tải lên. Lâm Nghi nhanh chóng phản ứng, dùng laptop cá nhân trình bày tạm. CEO liếc nhìn, mắt thoáng nụ cười hiếm hoi, nhưng vẫn giữ giọng điềm tĩnh: “Cô phản ứng nhanh, nhưng lần sau cần chuẩn bị kỹ hơn.”
Cô gái cảm thấy vừa tự hào vừa xấu hổ. CEO đánh giá cao năng lực nhưng vẫn lạnh lùng, khiến cô không biết liệu anh đang thử thách hay thực sự quan tâm.
Cuộc họp kết thúc, cô trở lại bàn làm việc, nhận ra rằng cả ngày hôm nay là chuỗi những hiểu lầm, thử thách và cơ hội để chứng minh năng lực, đồng thời tạo nên sự kết nối lạ lùng giữa cô và CEO. Trong lúc nghỉ giải lao, cô lặng lẽ nhìn ra cửa sổ, ánh nắng chiều chiếu lên tòa nhà, lòng vừa căng thẳng vừa hứng thú: “Ngày đầu tiên đã qua, nhưng ngày mai sẽ còn khó hơn… và mình phải sẵn sàng.”
Khi chuẩn bị rời công ty, Lâm Nghi nhận được một tin nhắn nữa từ CEO: “Buổi tối này, hãy suy nghĩ kỹ về phương án sáng nay. Chúng ta sẽ thảo luận lại.” Cô gái đứng lặng, cảm giác vừa hồi hộp vừa tò mò tràn ngập. Không biết CEO đang thực sự quan tâm đến khả năng của cô hay muốn thử thách cô, nhưng một điều chắc chắn: mối quan hệ giữa cô và CEO mới chỉ bắt đầu, và nó sẽ còn rất nhiều điều bất ngờ phía trước.
Cô thở dài, nở một nụ cười mệt mỏi nhưng quyết tâm. BrightStar Corp không chỉ là nơi làm việc, mà còn là nơi thử thách và cơ hội để cô trưởng thành, đồng thời đặt nền móng cho một câu chuyện tình cảm đầy bất ngờ, khó quên.