bên nhau mỗi ngày

Chương 3: Ly cà phê buổi sáng


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Sáng hôm sau, Minh Châu thức dậy với cảm giác vừa hứng khởi vừa căng thẳng. Cuộc họp ngày hôm qua với Hạ Thiên Tường vẫn còn hiện rõ trong tâm trí cô – ánh mắt sắc bén, giọng nói trầm ấm, và thái độ nghiêm túc nhưng khó nắm bắt của anh. Cô tự nhủ: “Người đàn ông này… thật sự không dễ đoán, và mình… lại không thể quên được.”

Cô rửa mặt, mặc bộ váy công sở màu xanh nhạt, lấy cặp tài liệu, rồi bước ra khỏi căn hộ. Thành phố về sáng yên tĩnh, những chiếc xe lướt qua đường, ánh nắng nhẹ chiếu qua những tòa nhà cao tầng. Minh Châu đi bộ đến quán cà phê gần văn phòng – nơi cô thường dừng chân trước khi bắt đầu một ngày làm việc.

Quán cà phê sáng sớm có mùi cà phê rang nồng nàn, hòa cùng âm thanh lách tách của máy pha. Minh Châu bước vào, gọi một ly cappuccino, chọn một chỗ ngồi bên cửa sổ, vừa để nhìn đường phố vừa để chuẩn bị tinh thần cho ngày làm việc.

Chưa kịp mở máy tính ra soạn thảo kế hoạch, cô nghe một giọng trầm trầm vang lên phía sau:

“Ngồi đây à?”

Minh Châu giật mình, quay lại. Ánh mắt cô gặp phải khuôn mặt quen thuộc – Hạ Thiên Tường. Anh đứng đó, tay cầm ly cà phê đen, vẫn trong bộ suit gọn gàng, vẻ ngoài vừa sắc lạnh vừa cuốn hút.

“Anh… cũng uống cà phê sáng sao?” cô hỏi, giọng hơi run nhưng cố tỏ ra bình tĩnh.

“Ừ. Và tôi tình cờ thấy cô ở đây,” anh trả lời, bước đến, giọng nói điềm tĩnh nhưng lại mang theo một lực hút kỳ lạ khiến Minh Châu không thể rời mắt.

Cô cảm thấy tim đập nhanh, vừa bối rối vừa tò mò. “Người này… sao lúc nào cũng xuất hiện đúng lúc thế nhỉ?” Cô nhường một phần ghế, lịch sự mời anh ngồi: “Vậy… anh ngồi đi, cà phê của tôi còn nóng.”

Thiên Tường gật đầu, ngồi xuống đối diện, ánh mắt anh quan sát cô một cách chi tiết. Minh Châu cảm nhận được sự quan tâm tinh tế ấy, nhưng vẫn giữ thái độ chuyên nghiệp: “Hôm nay anh có bận không? Hay là chúng ta cùng thảo luận dự án luôn?”

Anh mỉm cười nhẹ, một nụ cười hiếm hoi nhưng đủ khiến Minh Châu cảm thấy tim mình rung lên: “Cà phê sáng trước đã. Dự án thì… vẫn còn sớm để bàn.”

Khoảnh khắc tĩnh lặng diễn ra giữa hai người, tiếng nhạc du dương, mùi cà phê thơm nồng. Minh Châu không biết tại sao, nhưng cảm giác gần anh khiến cô vừa hồi hộp vừa thoải mái. Cô hít một hơi thật sâu, tự nhủ phải giữ sự bình tĩnh, nhưng ánh mắt vẫn không khỏi nhìn lén anh.

Thiên Tường phá vỡ sự im lặng: “Cô phản ứng rất tốt trong cuộc họp hôm qua. Tôi chưa gặp nhiều người có thể giữ bình tĩnh và lý trí như cô.”

Minh Châu hơi đỏ mặt, nhưng vẫn đáp lễ: “Cảm ơn anh. Tôi chỉ… muốn làm tốt công việc của mình.”

Anh gật đầu, ánh mắt sắc nhưng không hề khắt khe: “Đúng là thế. Nhưng tôi muốn thử thách cô nhiều hơn, xem cô có thể xử lý áp lực đến đâu.”

Câu nói nghe như một thách thức, nhưng trong lòng Minh Châu, thay vì sợ hãi, lại nảy sinh một cảm giác phấn khích kỳ lạ. Cô nhấm một ngụm cà phê, cố giữ bình tĩnh: “Tôi sẵn sàng.”

Thiên Tường nghiêng người, ánh mắt lướt qua tờ báo sáng trên bàn, rồi quay lại nhìn cô: “Đôi khi, áp lực không chỉ đến từ công việc. Nó cũng đến từ cách chúng ta đối diện với những người xung quanh. Cô đã chuẩn bị tinh thần cho điều đó chưa?”

Minh Châu hơi giật mình, nhưng mỉm cười: “Tôi nghĩ… tôi có thể đối diện với hầu hết mọi thứ.”

Anh gật đầu, nụ cười thoáng qua trên môi, rồi lại trở về nét lạnh lùng: “Xem ra, chúng ta sẽ là đối thủ đáng gờm – cả trong công việc lẫn… những gì khác.”

Cô cảm thấy một làn sóng hứng thú lan tỏa trong tim. “Đối thủ… nhưng tại sao mình lại không cảm thấy khó chịu? Ngược lại còn muốn chứng minh mình hơn nữa?”

Khoảnh khắc đó, Thiên Tường cầm ly cà phê lên, nhấp một ngụm. Anh đặt ly xuống, nhìn thẳng vào cô: “Sáng nay, cô có hẹn với ai không?”

Minh Châu hơi bất ngờ, nhưng đáp nhanh: “Không, chỉ uống cà phê sáng trước khi vào văn phòng.”

“Vậy… tôi có thể đồng hành cùng cô trong vài phút trước khi đi làm không?” Anh hỏi, giọng điềm tĩnh nhưng lại chứa một sức hút khó cưỡng.

Cô thoáng do dự, nhưng rồi mỉm cười: “Được, nhưng chúng ta sẽ nói về dự án thôi nhé.”

Thiên Tường gật đầu, nhưng ánh mắt anh lại đầy vẻ tinh nghịch khó tả. Hai người cùng nhau nhâm nhi cà phê, trò chuyện về những điều nhỏ nhặt, từ thời tiết đến tin tức sáng nay, rồi dần dần chuyển sang dự án. Minh Châu trình bày những điều cô nghĩ cần chỉnh sửa sau buổi họp hôm qua, Thiên Tường lắng nghe, thỉnh thoảng gật gù hoặc đưa ra nhận xét sắc sảo nhưng không gay gắt.

Trong lúc trò chuyện, Minh Châu nhận ra một điều: dưới lớp vỏ lạnh lùng và khó gần của anh, có một sự tinh tế và quan tâm rất nhẹ nhàng nhưng sâu sắc. Cô bất giác tự hỏi: “Liệu người đàn ông này… có bao giờ mềm lòng trước người khác không?”

Thiên Tường cũng nhận ra sự khác biệt nơi cô – không phải là một cô gái chỉ biết chạy theo công việc, mà là người có lý trí, tự tin và mạnh mẽ, nhưng vẫn đủ nhạy cảm để nhận ra những chi tiết nhỏ trong giao tiếp. Anh âm thầm đánh giá: “Cô ấy… khó lường, nhưng đáng để quan tâm.”

Ly cà phê dần cạn, ánh nắng buổi sáng chiếu qua cửa sổ, phản chiếu trên mặt bàn gỗ, tạo nên một không gian ấm áp nhưng vẫn tràn đầy căng thẳng nhẹ. Hai người biết rằng thời gian trò chuyện không còn nhiều, nhưng cả hai đều cảm thấy khoảnh khắc này quý giá – vừa là cơ hội hiểu nhau, vừa là thử thách về sự kiên nhẫn và thận trọng trong cách tiếp xúc.

Trước khi rời quán, Thiên Tường đứng dậy, đặt tay lên tay cầm ly cà phê, nhìn thẳng vào Minh Châu: “Hôm nay là buổi sáng đáng nhớ. Cô đã làm tốt, cả trong cuộc họp lẫn… giờ phút này.”

Minh Châu đỏ mặt, mỉm cười: “Cảm ơn anh… Tôi cũng thấy… buổi sáng này… đặc biệt.”

Anh gật đầu, rồi bước ra ngoài quán. Minh Châu nhìn theo, tim vẫn đập nhanh, ánh mắt anh khuất dần sau khung cửa kính. Cô mỉm cười một cách khó hiểu, vừa phấn khích vừa bối rối: “Hạ Thiên Tường… sao người này luôn khiến mình vừa sợ vừa muốn tiếp cận?”

Cô quay lại bàn, nhấp một ngụm cà phê còn sót lại, nhưng vị ngọt của nó không bằng cảm giác rung động lạ kỳ nơi tim. Buổi sáng hôm nay, tưởng chừng chỉ là một ly cà phê bình thường, nhưng lại mở ra một khởi đầu mới – một cuộc đối đầu tinh tế giữa hai con người vừa mới gặp nhau, vừa là đối tác, vừa là… những thử thách cho trái tim.

Minh Châu rời quán, mang theo cảm giác vừa hứng khởi vừa lo lắng. Cô biết rằng, dự án hợp tác này không chỉ là thử thách về năng lực, mà còn là hành trình khám phá những rung động lạ lùng từ người đàn ông mà cô không thể quên. Và có lẽ, những ly cà phê buổi sáng như thế này sẽ còn xuất hiện nhiều lần, mỗi lần lại khiến trái tim cô thêm một nhịp rung đặc biệt.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×