Buổi chiều thứ sáu, thành phố dần lên đèn, bầu trời nhuốm một màu cam vàng dịu dàng. Minh Châu đứng trước tấm gương trong phòng thay đồ, chỉnh lại mái tóc uốn lọn nhẹ nhàng và bộ váy cocktail màu xanh navy thanh lịch. Hôm nay là bữa tiệc tri ân đối tác mà công ty tổ chức, một sự kiện quan trọng để kết nối với các đối tác, khách hàng và, quan trọng nhất, để thể hiện hình ảnh chuyên nghiệp của công ty.
Cô hít một hơi sâu, tự nhủ: “Đêm nay không chỉ là sự kiện, mà còn là cơ hội để gặp lại Hạ Thiên Tường. Phải giữ bình tĩnh, nhưng cũng phải thể hiện cá tính của mình.”
Khi Minh Châu vừa bước vào sảnh tiệc, âm nhạc nhẹ nhàng vang lên, ánh đèn vàng ấm áp phản chiếu trên những ly rượu, trên từng bộ váy dạ hội lấp lánh. Khách mời nói cười rộn rã, các nhân viên công ty đi lại chào hỏi, trao đổi danh thiếp. Không khí vừa sang trọng vừa thân thiện.
Cô vừa tiến đến bàn tiếp khách thì nghe tiếng gọi từ xa:
“Minh Châu!”
Cô quay lại, tim đập nhanh. Đúng như dự đoán, Hạ Thiên Tường đứng đó, bên cạnh một nhóm đối tác, bộ vest xám than vẫn chỉnh tề, ánh mắt sắc bén nhưng lấp lánh một chút tò mò. Anh dường như nhận ra cô ngay lập tức.
“Anh Thiên Tường…” Minh Châu mỉm cười, vừa lịch sự vừa có chút hồi hộp.
“Cô xuất hiện đúng lúc,” anh nói, giọng trầm nhưng vừa đủ để khiến cô cảm thấy rung động. “Hôm nay là bữa tiệc dành cho đối tác, không phải nơi để làm việc… nhưng chắc chắn cô sẽ thu hút mọi ánh nhìn.”
Cô hơi đỏ mặt, nhưng vẫn giữ phong thái tự tin: “Cảm ơn anh. Và anh cũng… rất lịch lãm.”
Thiên Tường mỉm cười, một nụ cười hiếm hoi mà Minh Châu khó mà quên. Anh ra hiệu mời cô đi cùng mình đến khu vực đồ uống: “Đi, tôi sẽ chỉ cho cô một số thức uống hợp khẩu vị.”
Minh Châu vừa ngạc nhiên vừa vui vẻ đồng ý, theo anh qua những dãy bàn dài. Khi hai người đi qua, ánh mắt nhiều khách mời liếc nhìn họ, một phần vì sự xuất hiện của Thiên Tường – CEO nổi tiếng của tập đoàn lớn, một phần vì Minh Châu – cô gái xinh đẹp, thông minh và phong thái tự tin.
Khi đứng bên quầy rượu, Thiên Tường đặt tay lên ly vang đỏ, nhấp một ngụm, rồi nhìn Minh Châu: “Hôm nay, cô muốn gì? Rượu vang, cocktail hay cà phê espresso?”
“Cocktail nhẹ thôi, cảm ơn anh,” cô đáp, vừa mỉm cười vừa cảm thấy sự gần gũi lạ thường.
Anh gật đầu, quay sang bartender, rồi quay lại nhìn cô: “Đêm nay, chỉ cần cô thoải mái, mọi thứ khác tôi sẽ lo.”
Minh Châu cảm thấy một sự an tâm khó tả, nhưng cũng vừa tò mò vừa cảnh giác: “Người này… luôn khiến mình vừa muốn tin vừa muốn đề phòng.”
Trong lúc đợi đồ uống, Thiên Tường bắt đầu trò chuyện: “Cuộc họp hôm qua… cô xử lý rất tốt. Tôi nghĩ cô không chỉ thông minh mà còn kiên cường.”
Cô hơi ngạc nhiên trước lời khen, nhưng mỉm cười: “Cảm ơn anh. Nhưng tôi nghĩ, sự hợp tác là quan trọng hơn cả, không phải ai hơn ai.”
Anh nhếch môi, ánh mắt lấp lánh: “Cô đúng, nhưng tôi thích những người có thể đối đầu với tôi mà không hề nao núng.”
Cảm giác trong tim Minh Châu vừa hồi hộp vừa thú vị. Hai người đứng gần quầy rượu, ánh đèn vàng ấm áp phản chiếu lên gương mặt, tạo ra một khoảnh khắc vừa thân mật vừa đầy căng thẳng tinh tế.
Bất chợt, một người khách từ phía đối tác tiến đến, hỏi Thiên Tường về một hợp đồng. Anh quay sang nói vài lời, để lại Minh Châu đứng một mình. Nhưng thay vì cảm thấy bị bỏ rơi, cô nhận ra mình tò mò nhìn theo từng cử chỉ của anh, từ cách anh trò chuyện, cách ánh mắt anh lướt qua những chi tiết nhỏ, cho đến khi nụ cười hiếm hoi xuất hiện thoáng qua.
Khi cuộc trao đổi kết thúc, Thiên Tường quay lại, đôi mắt lập tức tìm thấy cô. Anh mỉm cười, bước đến bên cô: “Xem ra, cô không rời mắt khỏi tôi cả.”
Minh Châu đỏ mặt, cố gắng không cười: “Không phải… tôi chỉ quan sát cách anh làm việc thôi.”
Anh nhếch môi, một nụ cười khó đoán: “Quan sát… hay là bị cuốn hút?”
Cô lặng im, cảm giác tim đập nhanh hơn, nhưng vẫn giữ thái độ bình tĩnh: “Chỉ là… tò mò thôi.”
Thiên Tường không nói gì thêm, chỉ đưa tay chỉ vào ly cocktail trên bàn: “Uống đi, đừng căng thẳng quá. Buổi tiệc không chỉ là nơi chứng minh năng lực mà còn là nơi… tận hưởng một chút.”
Minh Châu nhấp một ngụm, cảm giác nhẹ nhàng lan tỏa. Khi nhìn anh, cô bất giác nghĩ: “Người này… không chỉ là đối tác trong công việc. Có lẽ còn là thử thách… và là cảm giác khiến mình vừa sợ vừa thích.”
Một lúc sau, Thiên Tường nhìn quanh phòng, ánh mắt chạm phải một nhóm khách mời đang bàn tán. Anh quay sang cô: “Có vẻ như hôm nay cô sẽ phải đối mặt với nhiều ánh mắt, nhưng đừng lo. Tôi ở đây.”
Cô mỉm cười, cảm giác vừa an tâm vừa hồi hộp: “Cảm ơn anh… Tôi sẽ cố gắng.”
Bữa tiệc trôi qua, Minh Châu và Thiên Tường đứng cùng nhau gần ban nhạc, trò chuyện về những điều nhỏ nhặt, về dự án, về những thói quen trong công việc. Khoảnh khắc này không còn căng thẳng như trong phòng họp, mà trở nên thân mật và tự nhiên.
Khi ánh đèn vàng chiếu lên khuôn mặt hai người, Minh Châu nhận ra một điều: dưới lớp vỏ lạnh lùng của Thiên Tường, có một sự quan tâm tinh tế, một ánh mắt lắng nghe và đánh giá đầy khéo léo. Cô cảm thấy rung động – một cảm giác vừa lạ vừa quen, vừa an toàn vừa thách thức.
Kết thúc buổi tiệc, Thiên Tường bước ra ngoài sảnh cùng Minh Châu, ánh đèn đường phản chiếu trên những bậc cầu thang. Anh quay sang cô, ánh mắt sắc nhưng ấm áp: “Buổi tối này… đáng nhớ, phải không?”
Cô mỉm cười, tim vẫn đập nhanh: “Đúng vậy… và tôi nghĩ… chúng ta sẽ còn gặp nhau nhiều lần nữa.”
Anh gật đầu, nụ cười thoáng qua trên môi: “Chắc chắn. Nhưng mỗi lần gặp sẽ là một thử thách… và cũng là cơ hội để hiểu nhau hơn.”
Minh Châu nhìn anh khuất dần sau bóng đêm, cảm giác vừa hứng khởi vừa lo lắng lan tỏa trong tim. Cô biết rằng, bữa tiệc hôm nay không chỉ là sự kiện công việc, mà còn là bước khởi đầu cho một hành trình mới – một hành trình đầy rung động, thử thách và cả những cảm xúc chưa từng trải qua.
Cô nhắm mắt một giây, hít một hơi sâu, rồi bước tiếp, tự nhủ: “Hạ Thiên Tường… có lẽ anh sẽ là một phần quan trọng trong cuộc đời mình. Và mình sẽ không lùi bước trước bất cứ thử thách nào.”