Đêm xuống, thành phố yên ắng, chỉ còn ánh đèn đường và những tòa nhà cao tầng rực rỡ. Minh Châu vừa trở về căn hộ của mình sau bữa tiệc đối tác, cơ thể mệt mỏi nhưng tâm trí vẫn không ngừng nghĩ về Hạ Thiên Tường. Hình ảnh anh, ánh mắt sắc bén nhưng lấp lánh chút tò mò, nụ cười hiếm hoi trong bữa tiệc hôm nay, cứ liên tục hiện lên trong tâm trí cô.
Cô thở dài, đặt túi xách xuống ghế, ngồi trên sofa, cố gắng thư giãn. Nhưng điện thoại trên bàn rung lên, ánh sáng màn hình làm cô giật mình. Trên màn hình hiện lên một tin nhắn:
[Hạ Thiên Tường]: “Đêm khuya còn làm việc à? Đừng quên nghỉ ngơi.”
Minh Châu hơi sửng sốt. Cô chưa từng nhận được tin nhắn từ anh – người vốn lạnh lùng và khó gần. Tay cô run run nhấn nút trả lời:
[Lâm Minh Châu]: “Vâng… tôi vừa trở về. Anh cũng đã về chưa?”
Chỉ vài giây sau, điện thoại rung trở lại:
[Hạ Thiên Tường]: “Về rồi. Nhưng tôi vẫn còn suy nghĩ về dự án… và cả buổi tiệc hôm nay.”
Minh Châu đỏ mặt, tim đập nhanh. Cô không ngờ, lời nhắn ngắn ngủi nhưng lại mang theo một cảm giác gần gũi kỳ lạ. Cô trả lời, cố giữ bình tĩnh:
[Lâm Minh Châu]: “Buổi tiệc hôm nay rất vui. Tôi cũng nghĩ về dự án, còn về… thì… anh có vẻ… rất quan tâm.”
Có một khoảng im lặng, rồi điện thoại rung lên:
[Hạ Thiên Tường]: “Tôi quan tâm đến người biết đối đầu với tôi mà không lùi bước. Và hôm nay, cô đã chứng minh điều đó.”
Minh Châu không thể tin vào mắt mình. Trái tim cô như nhảy lên một nhịp, vừa hứng thú vừa bối rối. Cô mím môi, nhấn tin nhắn:
[Lâm Minh Châu]: “Anh… sao lại quan tâm đến tôi nhiều thế? Tôi chỉ… làm việc thôi mà.”
Một lát sau, tin nhắn đến:
[Hạ Thiên Tường]: “Không chỉ là công việc. Tôi quan tâm đến cách cô xử lý mọi thứ, cách cô nhìn nhận vấn đề… và cả cách cô khiến tôi không thể rời mắt.”
Minh Châu đỏ mặt, cảm giác tim như muốn nhảy ra ngoài. Cô đặt điện thoại xuống, tự nhủ: “Người này… sao lúc nào cũng làm tim mình loạn nhịp?”
Cô ngồi một mình, tay vẫn run run, nhưng trong lòng cảm giác lạ kỳ – vừa hồi hộp vừa hạnh phúc. Những tin nhắn này khiến cô nhận ra rằng, Hạ Thiên Tường không chỉ là đối tác trong công việc, mà còn là người bắt đầu chiếm một phần trong tâm trí cô.
Cô nhắm mắt một lát, cố trấn tĩnh, nhưng điện thoại lại rung lên lần nữa:
[Hạ Thiên Tường]: “Cô ngủ chưa?”
Minh Châu bật cười nhẹ, lắc đầu: [Lâm Minh Châu]: “Chưa… Anh cũng không ngủ à?”
[Hạ Thiên Tường]: “Chưa. Tôi nghĩ về cô… và dự án.”
Cô cắn môi, cảm giác vừa hạnh phúc vừa lo lắng. Cô gõ lại:
[Lâm Minh Châu]: “Sao anh lúc nào cũng làm tôi bối rối vậy?”
Chỉ vài giây sau, tin nhắn đến:
[Hạ Thiên Tường]: “Vì tôi không muốn cô quên tôi.”
Minh Châu bất giác nhắm mắt, cảm giác tim đập mạnh. Những lời nhắn ngắn ngủi nhưng mang theo một sức hút kỳ lạ, khiến cô vừa sợ vừa thích. Cô mỉm cười, thở dài, đặt điện thoại xuống và nhìn lên trần nhà. “Hạ Thiên Tường… người đàn ông này… sao lúc nào cũng khiến mình rung động như thế?”
Những tin nhắn nửa đêm tiếp tục kéo dài, cuộc trò chuyện giữa hai người không chỉ về dự án mà còn về những điều nhỏ nhặt trong cuộc sống. Thiên Tường hỏi về thói quen, sở thích, những niềm vui nhỏ, còn Minh Châu kể về những ngày làm việc căng thẳng, những khoảnh khắc cô cảm thấy vui vẻ.
Trong khoảnh khắc ấy, Minh Châu nhận ra một điều: cô chưa từng cảm thấy thoải mái và an tâm khi trò chuyện với một người đàn ông đến vậy. Dù chỉ qua tin nhắn, nhưng sự quan tâm, sự tinh tế và cách anh lắng nghe đã khiến cô cảm thấy gần gũi và đặc biệt.
Thời gian trôi qua, đồng hồ đã điểm gần nửa đêm. Minh Châu ngáp dài, tay vẫn giữ điện thoại. Cô nhắn tin:
[Lâm Minh Châu]: “Tôi… phải ngủ rồi. Ngày mai còn nhiều việc.”
Một lát sau, tin nhắn phản hồi đến:
[Hạ Thiên Tường]: “Ngủ ngon… và nhớ rằng, tôi sẽ luôn quan tâm đến cô, dù chỉ là từ xa.”
Cô mỉm cười, đặt điện thoại xuống, lòng ấm áp. Cảm giác này vừa mới lạ vừa quen, vừa nhẹ nhàng vừa kích thích. Cô nhắm mắt, chìm vào giấc ngủ với một nụ cười khó hiểu: “Người đàn ông này… sao lúc nào cũng xuất hiện đúng lúc để làm tim mình rung động?”
Sáng hôm sau, khi Minh Châu thức dậy, ánh nắng chiếu qua rèm cửa, điện thoại vẫn nằm trên bàn. Cô mở màn hình, đọc lại những tin nhắn từ đêm qua, tim vẫn đập nhanh. Một phần cô tự nhủ: “Đêm qua… chỉ là tin nhắn thôi mà sao lại khiến mình hạnh phúc đến vậy?”
Cô cầm điện thoại, thở dài, rồi đặt nó xuống. Nhưng trong lòng, hình ảnh Thiên Tường vẫn hiện rõ – ánh mắt sắc bén, giọng nói trầm ấm, nụ cười hiếm hoi nhưng đầy sức hút. Minh Châu nhận ra rằng, người đàn ông này không chỉ là đối tác công việc, mà đã dần chiếm một phần trong tâm trí cô, khiến cô vừa tò mò vừa bối rối, vừa muốn gần lại vừa sợ bị tổn thương.
Trong suốt ngày hôm đó, dù bận rộn với công việc, Minh Châu vẫn không thể quên những tin nhắn nửa đêm. Cô nhận ra rằng, Hạ Thiên Tường không chỉ là một thử thách trong công việc, mà còn là một sức hút tinh tế, khiến cô muốn chứng minh bản thân, muốn hiểu anh hơn, và… muốn gần anh hơn.
Đêm hôm đó, khi thành phố lên đèn lần nữa, Minh Châu tự nhủ: “Hạ Thiên Tường… cuộc gặp gỡ bất ngờ, bữa tiệc hôm qua, và những tin nhắn này… đều khiến tôi nhận ra một điều: anh sẽ là thử thách lớn nhất – và cũng là cảm xúc khó quên nhất trong cuộc đời tôi.”
Cô mỉm cười, nhắm mắt, chìm vào giấc ngủ với một trái tim vừa lo lắng vừa hạnh phúc, biết rằng, hành trình bên anh mới chỉ bắt đầu – và mỗi tin nhắn, mỗi khoảnh khắc gặp gỡ đều là những bước chân đầu tiên dẫn đến một câu chuyện tình yêu hiện đại, lãng mạn nhưng đầy thử thách.