Ngày hôm sau, trời đổ mưa từ sáng sớm. Những giọt mưa lất phất rơi trên các tòa nhà cao tầng, tạo thành một lớp màn mỏng manh, khiến đường phố ẩm ướt và có chút se lạnh. Minh Châu bước ra khỏi tòa nhà văn phòng với chiếc áo khoác mỏng, tay cầm túi xách, lòng hơi bồn chồn. Cô quên mang ô, nên từng bước đi trên vỉa hè khiến đôi giày cao gót ướt sũng, tóc bị mưa làm xõa nhẹ.
Cô thở dài, vừa muốn đi thật nhanh vừa lo lắng cho bộ trang phục mới mặc hôm nay. Trời mưa, đường trơn, mà lại còn giờ tan sở, dòng người hối hả đi lại khiến Minh Châu cảm thấy mình như bị nhấn chìm trong biển người.
Đúng lúc cô lảo đảo vì trượt chân, một bóng người cao lớn xuất hiện bên cạnh, cầm một chiếc ô che cho cô. “Đi đâu mà không mang ô?” Giọng trầm, có chút pha trò, nhưng vẫn sắc bén như ánh mắt anh nhìn cô lần đầu tiên trong sự kiện hợp tác.
Minh Châu ngẩng lên, bất ngờ thấy Hạ Thiên Tường đứng đó, bộ vest ướt một bên vai nhưng vẫn chỉnh tề, tay cầm ô che cho cô. Cô đỏ mặt, vừa bất ngờ vừa thấy tim mình đập nhanh.
“Anh… sao anh ở đây?” cô hỏi, giọng hơi run.
Thiên Tường nhìn cô nghiêm nghị, nhưng trong ánh mắt vẫn có chút ấm áp: “Tôi đi qua và thấy cô đang gặp rắc rối. Không thể để cô tự lo giữa trời mưa như thế được.”
Minh Châu lặng người một giây, cảm giác vừa ngạc nhiên vừa ấm lòng. Cô im lặng bước vào dưới ô của anh, hơi e dè, nhưng không thể phủ nhận sự an toàn mà sự hiện diện của anh mang lại.
Hai người cùng đi trên vỉa hè, tiếng mưa rơi lộp độp trên mái tôn và ô, tạo thành một nhịp điệu dịu dàng nhưng khiến trái tim cô thêm phần xôn xao. Minh Châu cảm nhận được sự gần gũi lạ thường – một cảm giác vừa thân thuộc vừa hồi hộp.
“Anh… không sợ ướt sao?” cô hỏi, vừa muốn bắt chuyện vừa lo lắng cho anh.
Thiên Tường nhếch môi, ánh mắt vẫn dõi theo đường đi: “Tôi quen rồi. Nhưng cô thì khác. Không thể để cô bị ướt.”
Câu nói khiến Minh Châu đỏ mặt, tim đập nhanh hơn. Cô bối rối, cúi thấp đầu để tránh mưa. Trong khoảnh khắc này, dường như cả thành phố đều lắng lại, chỉ còn lại hai người dưới một chiếc ô, tiếng mưa rơi và nhịp tim hòa quyện.
Chạy qua một đoạn đường vắng, Minh Châu bất giác vấp một lần nữa. Thiên Tường nhanh chóng nắm lấy tay cô, kéo cô vào sát mình, giữ thăng bằng. “Cẩn thận,” anh nói, giọng trầm nhưng đầy sức hút.
Minh Châu cảm giác tim mình như ngừng một nhịp. Tay họ chạm nhau, nhưng cảm giác không hề vụng về hay gượng ép. Ngược lại, cô thấy ấm áp và an toàn – một cảm giác mà cô chưa từng trải qua.
Họ đi tiếp, dần đến gần trạm xe buýt, nơi Minh Châu sẽ bắt xe về nhà. Cô nhìn anh, hơi bối rối: “Cảm ơn anh… đã che ô cho tôi.”
Thiên Tường nhếch môi, ánh mắt sắc nhưng ấm áp: “Không cần cảm ơn. Cô không biết trân trọng những điều đơn giản sao?”
Minh Châu đỏ mặt, nhưng trong lòng lại cảm thấy rung động. “Tôi… biết rồi,” cô lắp bắp.
Họ đứng đợi xe, mưa vẫn rơi nhẹ, nhưng không gian trở nên gần gũi và yên tĩnh. Minh Châu cảm nhận được hơi thở của Thiên Tường, và từng chi tiết nhỏ nơi anh – cách anh đứng, cách anh giữ ô, cách anh lắng nghe – khiến trái tim cô rung động một cách lạ thường.
Xe buýt đến, Minh Châu biết đã đến lúc phải nói lời tạm biệt. Cô quay sang anh: “Tôi đi đây. Anh cũng về nhà cẩn thận nhé.”
Thiên Tường gật đầu, nhưng không buông tay cô ngay: “Đừng quên, mưa hôm nay không chỉ là thử thách cho cô mà còn là cơ hội để tôi quan sát cô.”
Minh Châu đỏ mặt, tim đập mạnh. Cô bước lên xe, ngồi xuống, vẫn thấy hình ảnh anh đứng dưới mưa, chiếc ô che cho cô, ánh mắt lạnh lùng nhưng ấm áp – in đậm trong tâm trí.
Trên đường về nhà, cô không ngừng nghĩ về khoảnh khắc ấy. Lần đầu tiên, một người đàn ông vừa là đối tác, vừa là thử thách trong công việc, lại khiến cô rung động theo cách này. Một cảm giác vừa lạ vừa quen, vừa an toàn vừa hồi hộp, khiến cô không thể ngừng nghĩ về anh.
Về đến căn hộ, Minh Châu cởi áo mưa, đặt giày và túi xuống, nhìn ra ngoài cửa sổ. Trời vẫn mưa, ánh đèn đường phản chiếu trên mặt đường ướt, tạo thành một cảnh tượng vừa lãng mạn vừa mờ ảo. Cô mỉm cười một cách khó hiểu: “Hạ Thiên Tường… sao người đàn ông này luôn xuất hiện đúng lúc để khiến trái tim mình rung động?”
Cô ngồi xuống bàn, mở máy tính để chuẩn bị tài liệu cho dự án, nhưng tâm trí vẫn lang thang về khoảnh khắc dưới mưa. Minh Châu nhận ra một điều: cảm giác khi gần anh không chỉ là tò mò hay hứng thú, mà còn là một sự an tâm kỳ lạ. Anh khiến cô vừa muốn tránh, vừa muốn tiếp cận, vừa lo lắng vừa hạnh phúc.
Khi đồng hồ chỉ 11 giờ đêm, điện thoại rung lên. Một tin nhắn từ anh xuất hiện:
[Hạ Thiên Tường]: “Về nhà an toàn chưa? Mưa còn đó, nhớ giữ sức khỏe.”
Minh Châu mỉm cười, tay run run nhắn lại:
[Lâm Minh Châu]: “Về rồi. Anh cũng đừng làm việc quá khuya nhé.”
[Hạ Thiên Tường]: “Tôi luôn cân nhắc… nhưng hôm nay, cô là ưu tiên.”
Cô ngồi đó, mỉm cười, cảm giác tim đập nhanh nhưng đầy hạnh phúc. Những lời nhắn ngắn ngủi nhưng ấm áp này khiến cô nhận ra rằng, mối quan hệ giữa cô và Thiên Tường không chỉ còn là đối tác công việc. Anh đang dần chiếm một vị trí trong trái tim cô, làm cô vừa bối rối vừa hứng thú, vừa lo lắng vừa mong đợi.
Người ta nói, tình cảm thường đến từ những điều bất ngờ. Với Minh Châu, buổi chiều mưa hôm nay chính là một minh chứng sống động. Một người đàn ông lạnh lùng, khó gần, lại có thể xuất hiện đúng lúc, che chở cho cô dưới cơn mưa, khiến trái tim cô rung động mạnh mẽ, để lại dấu ấn khó phai trong tâm trí.
Cô đặt điện thoại xuống, nhắm mắt một giây, hít sâu. Trong lòng cô, một suy nghĩ trỗi dậy mạnh mẽ: “Hạ Thiên Tường… có lẽ anh sẽ là thử thách lớn nhất – và cũng là người khiến tôi rung động mạnh nhất.”
Đêm dần sâu, mưa vẫn rơi ngoài cửa sổ, Minh Châu nhắm mắt, mỉm cười, chìm vào giấc ngủ với trái tim vừa hồi hộp vừa ấm áp. Cô biết rằng, những khoảnh khắc bất ngờ, những lần gặp gỡ ngoài dự đoán, sẽ là những bước đầu tiên trong câu chuyện tình yêu đầy lãng mạn nhưng cũng không kém phần thử thách giữa cô và Thiên Tường.