Sáng thứ hai, văn phòng Minh Châu tràn ngập ánh sáng tự nhiên, nhưng không khí lại căng thẳng đến lạ thường. Hôm nay là buổi họp quan trọng với đối tác quốc tế, và cô chính là người đứng đầu phần trình bày. Cô hít một hơi thật sâu, chỉnh lại trang phục công sở màu xanh nhạt, bật máy tính kiểm tra lần cuối các slide, và nhắc nhở nhóm:
“Các cậu nhớ, hôm nay là cơ hội để chứng minh năng lực. Không ai được phép mắc lỗi, đặc biệt là trước các đối tác nước ngoài.”
Nhóm cô gật đầu, vừa căng thẳng vừa quyết tâm. Minh Châu biết rằng, mọi ánh mắt sẽ đổ dồn vào cô, nhưng đồng thời, đây cũng là cơ hội để thể hiện bản thân.
Chưa đầy 10 phút sau, phòng họp mở cửa, và đội ngũ Hạ Thị bước vào. Dẫn đầu vẫn là Hạ Thiên Tường – bộ vest xám than chỉnh tề, khuôn mặt lạnh lùng, nhưng đôi mắt sắc bén dõi theo mọi chi tiết. Khi ánh mắt anh chạm phải cô, Minh Châu cảm thấy một làn sóng hồi hộp lạ thường. Anh không cười, nhưng ánh mắt không rời cô nửa nhịp.
“Chào cô Minh Châu,” anh nói, giọng trầm ấm nhưng nghiêm túc. “Hôm nay chúng ta sẽ cùng nhau hợp tác, nhưng tôi hi vọng buổi họp sẽ đạt hiệu quả cao nhất.”
Cô gật đầu, cố nở một nụ cười chuyên nghiệp: “Vâng, tôi cũng hi vọng như vậy.”
Cuộc họp bắt đầu với phần trình bày của Minh Châu. Cô giới thiệu từng kế hoạch, từng chi tiết, từ chiến lược tiếp thị đến dự báo doanh thu. Giọng cô tự tin, ánh mắt sáng rực khi nói về những con số và phương án thực hiện.
Nhưng ngay khi cô vừa kết thúc phần giới thiệu đầu tiên, Thiên Tường gật đầu, rồi bước lên phía màn hình, chỉ vào một biểu đồ:
“Cô Minh Châu, tôi nghĩ con số này chưa phản ánh đúng thực tế. Tôi đã yêu cầu đội phân tích của tôi kiểm tra và phát hiện một số thiếu sót.”
Cả phòng im lặng. Minh Châu cảm thấy một chút áp lực, nhưng cô vẫn bình tĩnh: “Cảm ơn anh đã chỉ ra. Chúng tôi sẽ rà soát và điều chỉnh. Tuy nhiên, tôi tin rằng dự báo ban đầu vẫn dựa trên dữ liệu thực tế và khả năng triển khai thực tế của dự án.”
Thiên Tường nhìn cô chăm chú, ánh mắt sắc nhưng lại đầy tò mò. “Cô tự tin, nhưng tôi muốn xem cô có thể bảo vệ ý tưởng của mình trước áp lực thực tế đến đâu.”
Cô hít một hơi thật sâu, bước lên bảng, giải thích chi tiết các bước tính toán, phương án dự phòng, và cách xử lý các tình huống bất ngờ. Cô nói chậm, rõ ràng, ánh mắt thỉnh thoảng liếc qua Thiên Tường, để thấy phản ứng của anh.
Anh gật nhẹ, nhưng vẫn nghiêm túc: “Ý tưởng tốt, nhưng tôi vẫn muốn chứng kiến cách cô triển khai thực tế. Lý thuyết thì ai cũng làm được, nhưng thực hành mới là quan trọng.”
Minh Châu mỉm cười trong lòng. Cuộc đối đầu này không còn là áp lực đơn thuần nữa, mà đã trở thành một trò chơi trí tuệ giữa hai người. Mỗi câu hỏi của anh là một thử thách, mỗi câu trả lời của cô là một chiến thắng nhỏ, nhưng đầy hứng khởi.
Trong lúc họ tranh luận về một chi tiết kỹ thuật, Minh Châu nhận ra ánh mắt Thiên Tường dừng lại lâu hơn bình thường. Anh không chỉ nhìn để kiểm tra số liệu, mà dường như đang quan sát cách cô đối mặt với áp lực. Cô cảm giác tim mình đập nhanh, vừa hồi hộp vừa hứng thú.
Sau khi thảo luận xong các vấn đề, Thiên Tường quay sang cô: “Cô làm tốt. Tôi đánh giá cao tinh thần và khả năng xử lý tình huống của cô. Không phải ai cũng có thể duy trì sự tự tin dưới áp lực như vậy.”
Minh Châu đỏ mặt, nhưng mỉm cười: “Cảm ơn anh. Tôi nghĩ… một phần thành công hôm nay cũng nhờ sự hợp tác của anh.”
Anh nghiêng người, ánh mắt sắc nhưng ấm áp: “Hợp tác… là sự kết hợp của cả hai. Và tôi muốn chúng ta tiếp tục phối hợp ăn ý như hôm nay.”
Buổi họp kết thúc, các đối tác vỗ tay, khen ngợi cách trình bày của Minh Châu, nhưng cô chỉ quan tâm đến ánh mắt Thiên Tường. Anh vẫn đứng đó, nhìn cô, nụ cười thoáng qua nhưng đủ để cô nhận ra rằng, anh ấn tượng với cô nhiều hơn lời nói bề ngoài.
Khi mọi người ra về, Thiên Tường bước đến bên cô, giọng trầm: “Hôm nay cô đã chứng minh năng lực. Nhưng tôi muốn nói thêm một điều…” Anh dừng lại, ánh mắt sắc bén nhưng có chút dịu dàng. “Ánh mắt cô… khiến tôi không thể rời mắt trong suốt buổi họp.”
Minh Châu đỏ mặt, tim đập nhanh. Cô mím môi, không biết trả lời thế nào, chỉ nhẹ nhàng: “Cảm ơn… anh.”
Anh gật đầu, rồi cúi xuống nhặt chiếc túi tài liệu của cô: “Đi thôi. Trời đã nắng hơn, nhưng đường vẫn ướt. Tôi sẽ đưa cô về.”
Cô ngạc nhiên nhưng không từ chối. Cả hai bước ra ngoài, ánh nắng chiếu qua kẽ mây, đường phố vẫn còn ẩm ướt từ cơn mưa hôm qua. Họ đi bên nhau, không nói nhiều, nhưng cảm giác gần gũi lạ thường lan tỏa. Minh Châu nhận ra rằng, những cuộc gặp gỡ tưởng chừng chỉ là công việc, nhưng lại khiến trái tim cô rung động theo một nhịp khác – vừa tò mò vừa hứng thú, vừa căng thẳng vừa an toàn.
Khi đến gần bãi đỗ xe, Thiên Tường quay sang cô, ánh mắt sắc nhưng dịu dàng: “Cô biết không… những thử thách hôm nay, ánh mắt của cô, và cách cô phản ứng… đã khiến tôi thấy thích thú hơn bất cứ điều gì.”
Minh Châu đỏ mặt, lúng túng, nhưng vẫn cười nhẹ: “Tôi… cũng thấy… cuộc họp hôm nay thật đáng nhớ.”
Anh nhếch môi, ánh mắt tinh nghịch: “Đáng nhớ… nhưng không chỉ có cuộc họp. Cô biết điều đó mà.”
Cô cười khẽ, tim đập nhanh. Cảm giác này vừa hồi hộp vừa ngọt ngào. Cô nhận ra rằng, Thiên Tường không chỉ là đối tác, mà đã trở thành một phần quan trọng trong tâm trí cô – vừa thử thách, vừa hấp dẫn, vừa khó đoán nhưng lại khiến cô muốn gần anh hơn.
Khi cả hai bước vào thang máy, không gian hẹp, gần gũi, Minh Châu cảm nhận được hơi thở anh và ánh mắt không rời mình. Cô biết rằng, mối quan hệ giữa họ không còn là công việc đơn thuần nữa. Mỗi khoảnh khắc tiếp xúc, mỗi ánh mắt, mỗi lời nói đều ẩn chứa một rung động tinh tế mà cô vừa tò mò vừa bối rối.
Đến khi thang máy mở cửa, Minh Châu bước ra, dừng lại, quay lại nhìn anh: “Cảm ơn anh… đã đồng hành hôm nay.”
Thiên Tường nhếch môi, ánh mắt sắc nhưng dịu dàng: “Không chỉ hôm nay. Tôi sẽ luôn theo dõi và… quan tâm cô.”
Cô mỉm cười, tim đập mạnh, bước đi, cảm giác vừa hạnh phúc vừa hồi hộp lan tỏa khắp cơ thể. Cô biết rằng, hành trình bên anh vẫn còn dài, với nhiều thử thách, rung động và cả những khoảnh khắc lãng mạn chưa từng trải qua. Nhưng Minh Châu sẵn sàng, vì cô biết rằng, Thiên Tường không chỉ là đối tác mà còn là thử thách lớn nhất… và cũng là người khiến trái tim cô rung động mạnh mẽ nhất.