Sáng hôm sau, Linh thức dậy với cảm giác vừa hứng khởi vừa lo lắng. Ngày hôm nay là buổi sự kiện PR quan trọng mà cô và Nam phải tham gia với vai trò “vợ chồng thử nghiệm”. Cô lẩm bẩm một mình trước gương:
“Linh ơi, bình tĩnh. Đây chỉ là công việc… chỉ là công việc thôi… nhưng sao tim lại đập nhanh thế này nhỉ?”
Sau một buổi sáng tất bật chuẩn bị, trang điểm, chọn váy áo, Linh bước vào công ty. Phòng Marketing đã nhộn nhịp hơn hẳn. Các đồng nghiệp thì bàn tán xôn xao, ánh mắt tò mò dõi theo cô. Linh cảm thấy mình như một nhân vật chính trong một bộ phim, chỉ khác là cô không hề có kịch bản để chuẩn bị trước.
Nam đã có mặt từ sớm, đứng trước phòng họp lớn, chỉnh sửa lại áo vest và thẳng lưng. Anh nhìn thấy Linh bước vào, ánh mắt khẽ nhíu lại nhưng không thiếu sự tinh tế. Khi Linh tiến gần, anh gật đầu nhẹ:
“Chuẩn bị chưa?”
“Dạ… em… em chuẩn bị rồi ạ,” Linh trả lời, giọng run run, lòng vừa hồi hộp vừa căng thẳng.
Ngay khi cả hai bước vào phòng sự kiện, nhân viên PR và các khách mời đã sẵn sàng. Máy quay, ánh sáng, ống kính chĩa thẳng về phía họ. Linh cảm giác tim mình như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.
Buổi chụp hình bắt đầu. Linh và Nam được yêu cầu diễn cảnh “chào hỏi, trò chuyện thân mật” như một cặp vợ chồng thật sự. Linh cố gắng nở nụ cười tự nhiên, nhưng ánh mắt máy quay và những ánh nhìn xung quanh khiến cô liên tục đỏ mặt.
Nam đứng cạnh cô, điềm tĩnh và chuyên nghiệp. Anh nhẹ nhàng đặt tay lên lưng Linh khi hướng dẫn cô đứng đúng vị trí, ánh mắt thoáng nhìn cô như đang đánh giá từng cử chỉ. Linh cảm thấy vừa bối rối vừa kỳ lạ.
Một cảnh diễn yêu cầu cả hai “cãi nhau vui vẻ” để tạo không khí thân thiện. Linh phải giả vờ giận dỗi, gào lên:
“Anh luôn quá bận rộn với công việc, không để ý tới em!”
Nam nhíu mày, giả vờ tức giận:
“Em lại quá nhạy cảm! Anh chỉ muốn tốt cho công ty thôi!”
Cả phòng sự kiện cười rộ lên. Linh đỏ mặt, cố không bật cười, nhưng trong lòng lại cảm thấy vui vì Nam diễn quá hợp vai, khiến cảnh quay trở nên tự nhiên.
Trong lúc nghỉ giữa các cảnh, Linh lén nhìn Nam. Cô nhận thấy rằng dưới vẻ ngoài lạnh lùng, anh rất tập trung và tỉ mỉ, quan sát từng chi tiết, nhưng đồng thời cũng có cách làm cô cảm thấy an tâm. Linh tự hỏi: “Anh ấy thật sự là một người nghiêm nghị… nhưng sao lại có chút dịu dàng đến thế?”
Một cảnh khác yêu cầu họ “tư vấn cho nhau về cuộc sống gia đình” trước ống kính. Linh phải giả vờ hỏi Nam về việc nấu ăn, dọn dẹp nhà cửa. Cô lúng túng, không biết phải nói gì. Nam thì vẫn điềm tĩnh, nhẹ nhàng hướng dẫn, nhưng đôi mắt thoáng nhìn cô khiến Linh đỏ bừng mặt.
“Bạn không cần lo lắng,” anh nói khẽ, giọng trầm ấm. “Cứ tự nhiên là được.”
Linh cảm thấy trái tim mình đập nhanh. Đây là lần đầu tiên cô cảm thấy rằng Nam không chỉ là sếp nghiêm nghị, mà còn quan tâm đến cảm giác của mình, dù chỉ qua những chi tiết nhỏ.
Buổi sự kiện tiếp tục với nhiều tình huống dở khóc dở cười. Linh vô tình chạm tay vào tay Nam khi chỉnh váy, anh nhẹ nhàng lùi lại nhưng vẫn giữ sự chuyên nghiệp. Trong một cảnh khác, cô phải giả vờ nghi ngờ anh về việc “quên ngày kỷ niệm”, Nam đáp trả một cách hài hước, khiến cả hai bật cười thật sự.
Càng diễn, Linh càng thấy tự nhiên hơn. Cô nhận ra rằng việc phối hợp với Nam không hề khó như cô tưởng, chỉ là ban đầu quá bỡ ngỡ và ngượng ngùng. Đồng thời, những ánh nhìn tinh tế và cử chỉ quan tâm của Nam khiến cô không thể phủ nhận cảm giác ấm áp dần dần nảy sinh trong lòng.
Sau khi kết thúc phần chụp hình, PR yêu cầu cả hai tham gia giao lưu với khách mời. Họ phải trả lời câu hỏi về công việc, cuộc sống… và giả vờ là một cặp vợ chồng thực sự. Linh lo lắng, nhưng Nam luôn ở bên, thỉnh thoảng khẽ nắm tay cô hoặc nhìn cô với ánh mắt đầy tin tưởng. Cô cảm thấy tự tin hơn, dù vẫn đỏ mặt không ngớt.
Buổi sự kiện kết thúc, tất cả khách mời đều khen ngợi hình ảnh gần gũi, thân thiện mà Linh và Nam tạo ra. Đồng nghiệp nhìn họ với ánh mắt vừa ngạc nhiên vừa thích thú. Linh cảm thấy vừa mệt vừa vui. Cô không ngờ rằng mình lại vượt qua được tình huống khó xử này, và điều quan trọng là… cô thấy vui khi làm việc cùng Nam.
Khi trở về văn phòng, Nam nhìn Linh, giọng nghiêm nghị nhưng ấm áp:
“Ngày hôm nay bạn đã làm tốt. Hãy nghỉ ngơi, chuẩn bị cho các dự án tiếp theo.”
Linh gật đầu, trong lòng tràn đầy cảm xúc lẫn lộn: vừa ngượng ngùng, vừa vui, vừa tò mò về anh. Cô tự nhủ: “Ngày hôm nay thật đặc biệt… và có lẽ… mối quan hệ giữa tôi và anh ấy sẽ không còn đơn thuần là công việc nữa.”
Về nhà, Linh ngồi trên ghế sofa, nhắm mắt lại, nhớ lại từng cử chỉ, từng ánh mắt của Nam. Cô nhận ra rằng, dù chỉ là một vai trò giả vờ, nhưng cảm giác ấm áp và gần gũi mà anh mang lại khiến trái tim cô rung động.
Còn Nam, khi trở về phòng riêng, anh vẫn suy nghĩ về Linh. Dù cô còn vụng về và bối rối, nhưng ánh mắt thông minh và sự cố gắng của cô khiến anh khó mà rời mắt. Một phần trong anh tò mò: liệu cô gái này có thể… khiến anh thay đổi cái nhìn về con người xung quanh và cả chính anh?
Ngày hôm nay khép lại, nhưng mối quan hệ giữa Linh và Nam, giữa cô gái bỡ ngỡ và vị giám đốc nghiêm nghị, đã tiến thêm một bước quan trọng. Họ vừa trải qua thử thách, vừa cảm nhận được sự gắn kết tinh tế, mở ra những điều kỳ lạ và ngọt ngào đang chờ đón phía trước…