bên nhau qua thử thách

Chương 4: Hiểu lầm đầu tiên


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Ngày hôm sau, Linh thức dậy với cảm giác vừa hồi hộp vừa hứng khởi. Cô đã trải qua buổi sự kiện PR thành công, nhưng trong lòng vẫn bồn chồn. Dù mọi người khen ngợi, Linh vẫn lo lắng liệu cô có đủ năng lực để phối hợp cùng Nam trong những dự án tiếp theo hay không.

Khi bước vào công ty, cô nhận thấy không khí phòng Marketing có chút khác thường. Một vài đồng nghiệp nhìn cô và thì thầm, ánh mắt lấp lánh tò mò. Linh gượng cười, cố tỏ ra tự nhiên, nhưng trái tim vẫn đập nhanh.

Nam đã có mặt từ sớm, đứng trước cửa phòng họp. Ánh mắt anh dừng lại trên cô, vẫn lạnh lùng như mọi khi, nhưng có vẻ tinh tế hơn một chút. Anh đi đến bàn cô, giọng trầm:

“Chuẩn bị cho dự án hôm nay chưa?”

“Dạ… em… em chuẩn bị rồi ạ,” Linh trả lời, vừa tự nhủ phải giữ bình tĩnh, vừa cảm thấy tim đập rộn ràng.

Sáng nay, nhiệm vụ của họ là cùng nhau làm việc trong một dự án quan trọng liên quan đến chiến lược marketing mới. Họ phải cùng thảo luận, trình bày ý tưởng trước bộ phận PR và các trưởng phòng. Linh cố gắng ghi chú cẩn thận, nhưng ánh mắt không thể tránh khỏi nhìn Nam – người luôn đứng bên cạnh, toát ra vẻ điềm tĩnh và tự tin, khiến cô vừa bối rối vừa ngưỡng mộ.

Trong quá trình thảo luận, Linh vô tình nhấn nhầm máy chiếu, khiến bản slide trình bày của Nam bị mất một phần quan trọng. Cả phòng im lặng trong vài giây, ánh mắt dồn về phía cô.

“Ôi không… em xin lỗi!” Linh vội vàng nói, vừa đỏ mặt vừa lúng túng.

Nam nhíu mày, giọng nghiêm nghị:

“Cẩn thận hơn lần sau. Dự án này không thể mắc sai sót.”

Linh cảm thấy vừa xấu hổ vừa bồn chồn. Cô cố gắng tiếp tục công việc, nhưng trái tim vẫn đập nhanh. Trong khi đó, Nam quay lại, chỉnh lại slide và tiếp tục thuyết trình một cách điềm tĩnh, chuyên nghiệp.

Sau buổi thảo luận, PR yêu cầu họ thực hiện một cảnh “tương tác gần gũi” cho chiến dịch quảng cáo mới. Linh và Nam phải giả vờ trò chuyện về dự án, nhưng ánh mắt máy quay khiến Linh càng thêm căng thẳng.

Trong lúc diễn, Linh thấy Nam nói chuyện khá tự nhiên với cô, thỉnh thoảng ánh mắt dịu dàng khi hướng dẫn cô đứng đúng vị trí. Tuy nhiên, khi Linh lỡ lời và vô tình nhắc đến một nhân viên khác, Nam gật nhẹ, nhưng Linh lại hiểu nhầm ánh mắt anh như có vẻ không hài lòng với cô.

Cô lặng lẽ cảm thấy tim mình nhói lên. “Anh ấy chắc đang không hài lòng về mình… Mình có làm sai nhiều quá không nhỉ?” Linh tự hỏi, cảm giác lo lắng khiến cô gần như muốn trốn khỏi phòng.

Buổi chiều, họ tiếp tục công việc phối hợp cho các cảnh quay tiếp theo. Linh cố gắng tập trung, nhưng vẫn không tránh khỏi những khoảnh khắc ngượng ngùng. Trong một cảnh, cô vô tình chạm vào tay Nam khi cố chỉnh váy, khiến cô đỏ mặt, còn Nam thì dường như không phản ứng gì, giữ nguyên thái độ điềm tĩnh. Linh lại hiểu nhầm, tự nhủ: “Anh ấy chắc không thích mình… hay đang giận mình sao?”

Khi kết thúc buổi làm việc, Nam chuẩn bị rời phòng, nhưng Linh muốn nói lời giải thích. Cô hít một hơi thật sâu:

“Anh… anh có giận em không?”

Nam quay lại, ánh mắt điềm tĩnh, giọng trầm:

“Không. Đây là công việc. Tôi chỉ muốn bạn cẩn thận hơn thôi.”

Linh thở phào, nhưng vẫn còn chút lấn cấn. Cô nhận ra rằng mình hay suy diễn quá nhiều, nhưng cảm giác lo lắng và xấu hổ vẫn còn in sâu.

Trong lúc Linh trở về bàn làm việc để sắp xếp tài liệu, một đồng nghiệp lại thì thầm:

“Cậu thấy không? Hai người hôm nay thân mật lắm đó.”

Linh đỏ mặt, tim đập mạnh, vừa bực vừa ngượng. “Thân mật… sao lại nói như vậy được chứ? Chỉ là công việc thôi mà!”

Buổi tối, khi Linh về nhà, cô ngồi trên ghế sofa, nhớ lại từng khoảnh khắc trong ngày. Cô vừa mệt mỏi, vừa ngượng ngùng, vừa tò mò. “Ngày hôm nay… thật sự là một thử thách. Nhưng sao mình lại cảm thấy vui khi được làm việc cùng anh ấy nhỉ?”

Còn Nam, khi trở về phòng riêng, ngồi xuống ghế da, anh vẫn suy nghĩ về Linh. Ánh mắt cô trong suốt buổi chiều, sự vụng về nhưng cố gắng phối hợp, khiến anh không khỏi mỉm cười. Một phần trong anh nhận ra rằng, dù chỉ là công việc giả vờ, cảm giác gần gũi và tinh tế giữa hai người đã bắt đầu xuất hiện… và anh không chắc rằng mình có muốn chấm dứt nó hay không.

Ngày hôm đó khép lại với những cảm xúc hỗn độn: lo lắng, ngượng ngùng, vui vẻ, tò mò. Hiểu lầm nhỏ đầu tiên đã xuất hiện, nhưng chính nó cũng khiến cả Linh lẫn Nam nhận ra rằng mối quan hệ giữa họ không còn đơn thuần là sếp – nhân viên nữa. Một bước tiến tinh tế trong trái tim cả hai đã bắt đầu…


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×