bên nhau trong lặng thầm

Chương 3: Khoảnh khắc bất ngờ


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Ngày thứ ba tại Bệnh viện Quốc tế Thiên Phúc bắt đầu với một không khí khác hẳn. Không còn sự hồi hộp lạ lẫm của ngày đầu tiên, cũng không còn áp lực trực tiếp từ những ca bệnh cấp cứu ngày thứ hai. Khánh An bước vào khuôn viên bệnh viện, tay cầm cặp tài liệu, mắt nhìn quanh hành lang quen thuộc. Cô hít một hơi thật sâu, tự nhủ hôm nay sẽ là một ngày bình thường, không có biến cố.

Tuy nhiên, ngay khi cô vừa đến phòng khoa để kiểm tra lịch làm việc, điện thoại rung lên. Tin nhắn từ Hạo Nhiên: “Cô có mặt tại phòng họp trong 10 phút. Có việc quan trọng.”

Khánh An nhìn màn hình, tim đập nhanh. Cô không biết lý do anh gọi, nhưng cảm giác vừa lo vừa tò mò khiến bước chân cô thêm phần vội vã. Khi đến phòng họp, cô thấy Hạo Nhiên đang đứng trước bảng thông báo, ánh mắt nghiêm nghị, khuôn mặt bình tĩnh như thể chưa hề có chuyện gì xảy ra.

“Cô đến đúng giờ,” giọng anh trầm, lạnh lùng nhưng vẫn vang rõ sự quan tâm. “Hôm nay tôi muốn giao cho cô một nhiệm vụ đặc biệt: theo dõi tiến độ điều trị của bệnh nhân chuyển viện từ tuyến dưới, và báo cáo trực tiếp cho tôi.”

Khánh An hơi bất ngờ, nhưng cố gắng giữ bình tĩnh: “Vâng, tôi sẽ làm tốt.”

Hạo Nhiên gật đầu, ánh mắt thoáng nhìn cô một giây, rồi quay đi. Khánh An lặng lẽ ngồi xuống, tim vẫn còn rộn ràng. Một nhiệm vụ đặc biệt từ anh không chỉ mang trách nhiệm lớn mà còn là cơ hội để cô chứng minh năng lực.

Không lâu sau, cô lên xe bệnh viện cùng y tá phụ trách, hướng về một trung tâm y tế ở ngoại ô thành phố. Cảnh vật bên ngoài khác hẳn với bệnh viện sang trọng: những con đường nhỏ, nhà cửa thấp tầng, và mùi đất sau cơn mưa sớm vẫn còn vương trên lá cây. Khánh An thấy mình vừa lạ lẫm vừa hứng thú, cảm giác như đang bước vào một thế giới hoàn toàn khác.

Tại trung tâm y tế, cô gặp một người phụ nữ trung niên, người đã chăm sóc bệnh nhân trong nhiều năm. Khi nghe Khánh An giới thiệu, bà gật đầu, nhưng ánh mắt vẫn dò xét, như muốn thử xem năng lực của cô đến đâu.

“Cô là bác sĩ mới?” bà hỏi. “Nếu không đủ kinh nghiệm, đừng mạo hiểm với tình trạng bệnh nhân.”

Khánh An mỉm cười, cúi chào: “Tôi sẽ làm hết khả năng để bệnh nhân an toàn.”

Trong lúc kiểm tra hồ sơ, điện thoại cô rung lên. Tin nhắn từ Hạo Nhiên: “Kiểm tra kỹ các chỉ số sinh tồn. Tôi sẽ đến sau 30 phút.”

Cô thở dài, tự nhủ: “Anh ta lúc nào cũng để lại cảm giác vừa áp lực vừa an tâm.” Nhìn ra cửa sổ, cô thấy mưa lất phất bắt đầu rơi. Những giọt mưa nhỏ khiến khung cảnh xung quanh trở nên tĩnh lặng kỳ lạ.

Bất ngờ, bệnh nhân hắt hơi mạnh, mặt tái mét. Khánh An lập tức hướng dẫn y tá đo huyết áp, theo dõi nhịp tim và chuẩn bị truyền dịch. Mọi hành động diễn ra nhanh chóng, chính xác, nhưng trong lòng cô vẫn lo lắng. Đây là lần đầu tiên cô trực tiếp xử lý tình huống nguy cấp mà không có Hạo Nhiên ở bên trực tiếp.

Khoảng 20 phút sau, Hạo Nhiên xuất hiện. Anh bước vào phòng, ánh mắt quét qua toàn bộ thiết bị, rồi dừng lại trên Khánh An.

“Cô xử lý ra sao?” giọng anh trầm, không hề giấu vẻ nghi ngờ.

Khánh An kể lại mọi bước, từ theo dõi chỉ số đến chuẩn bị thuốc. Hạo Nhiên đứng im lặng, gật đầu từng chút một. Nhưng khi nghe cô nhắc đến một quyết định liều lượng truyền dịch mà cô tự tin chọn, anh nhíu mày:

“Cô quyết định liều này mà không tham khảo ý kiến tôi? Rủi ro khá cao.”

Khánh An đỏ mặt, cảm thấy vừa ấm ức vừa bực bội. “Tôi đã cân nhắc kỹ rồi. Nếu không làm ngay, bệnh nhân có thể nguy hiểm.”

Hạo Nhiên đứng lặng một lúc, ánh mắt nghiêm nghị, rồi khẽ thở dài. “Tôi hiểu. Nhưng lần sau, hãy báo cáo trước. Chúng ta không thể mạo hiểm dù chỉ một giây.”

Những lời này khiến Khánh An vừa tự hào vừa bối rối. Cô cảm nhận sự quan tâm từ anh, nhưng cách thể hiện vẫn khiến cô căng thẳng. Đây là cảm giác lạ kỳ mà cô chưa từng trải qua: vừa bị ngược tâm, vừa cảm nhận ngọt ngào tiềm ẩn.

Khi bệnh nhân tạm ổn, Hạo Nhiên đề nghị Khánh An đi theo anh ra ngoài để trao đổi chi tiết hơn. Họ bước ra sân, mưa đã tạnh, nhưng còn lại những giọt nước trên lá cây, ánh sáng tán loang trên nền đất.

“Cô làm tốt, nhưng vẫn còn thiếu một chút quyết đoán khi báo cáo. Điều này sẽ ảnh hưởng đến đánh giá của tôi,” anh nói, giọng trầm nhưng ít nghiêm khắc hơn.

Khánh An mím môi, cố gắng giữ bình tĩnh: “Tôi sẽ rút kinh nghiệm.”

Khoảnh khắc ấy, một cơn gió nhẹ thổi qua, cuốn đi mùi ẩm của đất, mang theo sự tĩnh lặng kỳ lạ. Hai người đứng đó, không ai nói thêm, nhưng không khí dường như nặng trĩu cảm xúc. Cô cảm thấy tim mình đập nhanh, ánh mắt không dám gặp trực tiếp, nhưng vẫn lén nhìn anh.

Trên đường về bệnh viện, Khánh An không khỏi nghĩ về những gì vừa xảy ra: nhiệm vụ nguy hiểm, áp lực từ Hạo Nhiên, và cảm giác vừa bị ngược tâm vừa kích thích lạ lùng. Mỗi khoảnh khắc bên anh đều khiến cô vừa muốn gần vừa muốn giữ khoảng cách.

Khi về đến phòng làm việc, Khánh An nhận được email từ Hạo Nhiên: “Báo cáo chi tiết từng bước xử lý ca cấp cứu. Tôi muốn xem quá trình quyết định của cô.”

Cô mở ra, đọc từng dòng, thấy được sự nghiêm khắc nhưng cũng là cách anh quan tâm đến năng lực cô. Lúc đó, cô chợt nhận ra rằng giữa sự lạnh lùng và quan tâm âm thầm, có một ranh giới rất mỏng manh, và cô không biết phải đối diện thế nào.

Chiều hôm đó, Khánh An ngồi bên cửa sổ, ánh nắng vàng nhạt chiếu qua tán cây, lòng lắng lại. Cô nghĩ về Hạo Nhiên – người đàn ông khó gần nhưng lại khiến trái tim cô rối bời. Cô nhận ra một điều: cuộc sống tại bệnh viện không chỉ là những ca bệnh hay giờ làm việc căng thẳng, mà còn là một hành trình cảm xúc, nơi mà ngược tâm và ngọt ngào xen lẫn nhau một cách tinh tế.

Và Khánh An biết, hôm nay chỉ là bước đầu trong một chuỗi những khoảnh khắc bất ngờ, thử thách và những hiểu lầm sẽ xuất hiện, khiến cô phải học cách vừa giữ vững năng lực vừa đối diện với cảm xúc của chính mình.

Hết chương 3.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×