bên nhau trong lặng thầm

Chương 4: Hiểm lộ bí mật


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Ngày thứ tư tại Bệnh viện Quốc tế Thiên Phúc bắt đầu với tiếng chuông báo giờ vang lên đều đều trên hành lang sáng loáng. Khánh An thức dậy từ sớm, ăn sáng nhanh gọn và mặc bộ đồng phục trắng tinh tươm, chuẩn bị cho một ngày dài. Hôm nay, cô biết mình sẽ phải đối mặt với một thử thách mới: một dự án nghiên cứu nội khoa mà Hạo Nhiên giao trực tiếp.

Khi bước vào khoa, cô thấy các đồng nghiệp tụ tập quanh bảng thông báo, bàn tán xôn xao. Một đồng nghiệp nữ, Mai Linh, khẽ thì thầm:

“Nghe nói hôm nay Hạo Nhiên sẽ giao nhiệm vụ đặc biệt cho cô Khánh An. Nghe thôi đã thấy áp lực rồi.”

Khánh An mỉm cười nhẹ, nhưng trong lòng vẫn hồi hộp. Cô không ngờ rằng, thử thách hôm nay lại không chỉ liên quan đến bệnh nhân, mà còn liên quan trực tiếp đến dự án nghiên cứu gây tiếng vang trong bệnh viện.

Chưa kịp ổn định vị trí, điện thoại cô rung lên. Tin nhắn từ Hạo Nhiên: “10 giờ họp tại phòng nghiên cứu. Chuẩn bị báo cáo chi tiết.”

Khánh An hít một hơi sâu, cố gắng giữ bình tĩnh, và bước nhanh đến phòng nghiên cứu. Phòng nghiên cứu nằm ở tầng trên cùng của bệnh viện, nơi các bác sĩ đang tiến hành thử nghiệm các phương pháp điều trị mới. Không gian rộng rãi, ánh sáng từ cửa sổ lớn chiếu xuống các thiết bị y tế hiện đại, khiến Khánh An vừa choáng ngợp vừa thích thú.

Khi cô bước vào, Hạo Nhiên đã đứng sẵn bên bảng trắng, tay cầm bút, mắt nhìn chằm chằm vào cô. Anh nói thẳng:

“Hôm nay tôi sẽ giao cho cô nhiệm vụ theo dõi tiến trình thử nghiệm thuốc mới, đồng thời lập báo cáo chi tiết về các phản ứng của bệnh nhân. Mọi dữ liệu cô thu thập sẽ trực tiếp ảnh hưởng đến quyết định cuối cùng.”

Khánh An gật đầu: “Vâng, tôi hiểu.”

Ngay khi cô bắt đầu ghi chú và xem hồ sơ, Mai Linh bước vào, cười nham hiểm:

“Ôi, Khánh An, nghe nói hôm nay cô phải làm việc trực tiếp với Hạo Nhiên. Thật may mắn, hay là… áp lực quá mức?”

Khánh An chỉ mỉm cười nhẹ, không đáp. Nhưng trong lòng cô cảm thấy căng thẳng. Mai Linh dường như luôn tìm cách tạo áp lực, khiến cô phải chứng minh năng lực từng phút.

Buổi sáng trôi qua trong tiếng nhấp nháy của máy móc, Khánh An tập trung ghi chép từng chỉ số, theo dõi phản ứng của bệnh nhân, đồng thời điều phối y tá chuẩn bị thuốc và vật tư. Mỗi bước đều đòi hỏi sự chính xác tuyệt đối, và Hạo Nhiên đứng bên cạnh quan sát. Anh hiếm khi nói, nhưng ánh mắt theo dõi từng cử chỉ của cô, khiến cô vừa cảm thấy áp lực vừa… bị hút vào.

Đến giữa trưa, một tình huống bất ngờ xảy ra: một bệnh nhân trong nhóm thử nghiệm có dấu hiệu phản ứng dị ứng mạnh. Khánh An lập tức hướng dẫn y tá xử lý, chuẩn bị thuốc khẩn cấp, đồng thời thông báo Hạo Nhiên qua radio nội bộ.

Chỉ vài phút sau, Hạo Nhiên xuất hiện, bước vào phòng, nhìn nhanh qua các chỉ số và phán đoán tình hình. Anh đưa tay chỉ dẫn y tá, nhưng không trực tiếp làm thay cô. Khánh An cảm thấy tim mình đập nhanh, vừa lo lắng vừa căng thẳng, nhưng cũng đồng thời cảm nhận được sự quan tâm âm thầm của anh.

Sau khi tình hình bệnh nhân ổn định, Hạo Nhiên lại nghiêm nghị:

“Cô xử lý tốt, nhưng đừng bao giờ chủ quan. Một giây lơ là cũng có thể gây hậu quả nghiêm trọng.”

Khánh An mím môi, tự nhủ: “Mình sẽ cẩn thận hơn.”

Buổi chiều, khi cô đang soạn báo cáo, Mai Linh bước vào phòng, nét mặt tò mò và không giấu được vẻ thích thú:

“Nghe nói Hạo Nhiên hôm nay dành thời gian trực tiếp quan sát cô. Cô có thấy áp lực không?”

Khánh An cố gắng giữ bình tĩnh: “Mọi người ai cũng có áp lực riêng.”

Nhưng Mai Linh không dừng lại: “À, nghe nói hôm qua anh ấy còn nhắn tin bí ẩn cho cô. Chắc là… có gì đó đặc biệt giữa hai người rồi nhỉ?”

Khánh An đỏ mặt, cúi xuống bàn. Cô không muốn thừa nhận cảm giác bối rối khi Hạo Nhiên quan tâm, nhưng đồng thời cũng không thể phủ nhận rằng trái tim cô đang rung động.

Khoảng một giờ sau, Hạo Nhiên bất ngờ gọi cô lên phòng giám đốc. Khánh An bước vào, thấy anh đứng trước cửa sổ, tay chống vào thành kính, ánh mắt xa xăm.

“Cô làm tốt hôm nay. Nhưng tôi muốn nói thẳng: nếu có bất kỳ thông tin nào bị sai lệch hoặc giấu giếm, hậu quả sẽ nghiêm trọng,” anh nói, giọng trầm nhưng không giấu đi sự lo lắng.

Khánh An ngạc nhiên: “Tôi hiểu, anh tin tưởng tôi.”

Hạo Nhiên quay lại, ánh mắt chạm vào cô: “Tin tưởng không đồng nghĩa với việc không cần kiểm tra. Cô phải học cách cân bằng giữa độc lập và báo cáo đầy đủ.”

Nghe anh nói, Khánh An cảm thấy vừa áp lực vừa ấm lòng. Cô nhận ra rằng Hạo Nhiên không chỉ nghiêm khắc mà còn thực sự quan tâm đến năng lực và sự an toàn của cô.

Khi trở về phòng, Khánh An mở tủ hồ sơ, vô tình thấy một tập giấy ghi chú của Hạo Nhiên bỏ quên trên bàn. Trên đó là các ghi chú chi tiết về từng bệnh nhân, những phản ứng y học, nhưng đồng thời cũng có vài dòng viết về cảm xúc: “Cô Khánh An dường như đang tiến bộ, nhưng vẫn còn thiếu quyết đoán trong báo cáo trực tiếp. Cần theo dõi thêm.”

Khánh An cầm tờ giấy, tim đập nhanh. Cô không ngờ rằng anh lại để lại ghi chú này, và càng không ngờ rằng những dòng chữ ấy lại khiến cô vừa bất ngờ vừa rung động. Cô đặt lại tờ giấy vào chỗ cũ, tự nhủ: “Hình như anh ta… quan tâm đến mình nhiều hơn mình nghĩ.”

Buổi tối, khi ánh đèn bệnh viện bật sáng, Khánh An ngồi bên cửa sổ phòng làm việc, nhìn ánh sáng nhấp nháy từ các tòa nhà phía xa. Cô nhớ lại mọi sự kiện trong ngày: ca bệnh nguy kịch, áp lực nghiên cứu, ánh mắt nghiêm nghị nhưng ẩn sau là sự quan tâm của Hạo Nhiên, và cả những hiểu lầm nhỏ từ đồng nghiệp.

Cô nhận ra rằng, mối quan hệ giữa cô và Hạo Nhiên không chỉ đơn giản là cấp trên – cấp dưới. Nó phức tạp hơn, lồng ghép giữa ngược tâm và ngọt ngào, giữa áp lực và quan tâm âm thầm, khiến cô phải học cách cân bằng cảm xúc và trách nhiệm.

Trước khi rời bệnh viện, Khánh An nhìn ra khuôn viên, nơi những cơn gió nhẹ thổi qua, mang theo mùi ẩm của đất và lá cây. Cô biết rằng hôm nay chỉ là bước khởi đầu của những hiểu lầm và bí mật, nơi mà áp lực công việc và cảm xúc cá nhân sẽ đan xen, tạo nên những khoảnh khắc vừa thử thách vừa đáng nhớ.

Và trong lòng cô, hình bóng Hạo Nhiên vẫn hiện rõ – nghiêm nghị, lạnh lùng, nhưng ẩn sau là sự quan tâm mà cô chưa từng thấy ở bất kỳ ai. Khánh An mỉm cười nhẹ, tự nhủ: “Cuộc hành trình này sẽ còn dài, và chắc chắn sẽ không thiếu những bất ngờ…”

Hết chương 4.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×