Chiều thứ năm, bầu trời thành phố xám xịt như báo hiệu một trận mưa bất chợt. Khánh An hoàn tất công việc trong khoa, dọn hồ sơ và chuẩn bị ra về. Cô vừa đi qua sân bệnh viện thì trời bắt đầu lất phất những giọt mưa nhỏ.
Cô nhanh chóng lấy ô từ tủ đồ, nhưng chưa kịp bước đi, Hạo Nhiên xuất hiện ở cổng bệnh viện. Anh mặc áo khoác đen, tay cầm ô, dáng đi uy nghiêm nhưng ánh mắt lại bất ngờ mềm mại khi nhìn thấy cô.
“Cô quên ô sao?” giọng anh trầm nhưng ẩn ý quan tâm.
Khánh An đỏ mặt, vội lắc đầu: “Không sao, tôi…”
“Đi cùng tôi,” anh nói, giọng dứt khoát, rồi mở ô lớn che cho cả hai. Khánh An cảm thấy tim mình đập nhanh, không chỉ vì mưa mà còn vì cảm giác gần anh. Họ đi bộ dọc theo lối đi dẫn ra bãi đỗ xe, từng bước chân hòa cùng tiếng mưa rơi trên mái tôn.
Không gian yên tĩnh, chỉ còn tiếng bước chân và mưa rơi. Khánh An cố gắng giữ khoảng cách, nhưng ánh mắt cô liên tục lén nhìn Hạo Nhiên. Anh đi bên cạnh, thỉnh thoảng nhìn cô, ánh mắt nghiêm nghị nhưng ẩn sâu trong đó là sự quan tâm kín đáo.
Trên đường, một chiếc xe chạy nhanh lao qua vũng nước, bắn nước lên hai người. Khánh An hét lên, giật mình, còn Hạo Nhiên lập tức quay ô che cho cô, cúi người kéo cô về phía mình. Khoảnh khắc ấy, mưa rơi tràn qua vai, nhưng trái tim Khánh An lại nóng lên một cách lạ thường.
“Cô ổn chứ?” giọng anh trầm, đầy nghiêm nghị nhưng nhẹ nhàng.
“Vâng… cảm ơn anh,” cô lí nhí, mặt đỏ bừng.
Họ tiếp tục đi, mưa càng lúc càng nặng. Hạo Nhiên đưa tay che ô chặt hơn, để nước mưa không bắn lên cô. Khánh An lặng lẽ nghĩ: Anh ấy… quan tâm mình thật sự. Nhưng cô không dám thốt ra lời, chỉ giữ im lặng, trái tim vừa hồi hộp vừa bối rối.
Khi đến bãi đỗ xe, Khánh An phát hiện xe của mình bị mưa bắn bẩn một góc, cửa còn hở nhẹ. Cô ngạc nhiên, loay hoay dọn dẹp. Hạo Nhiên bước đến, ánh mắt dõi theo từng cử chỉ của cô.
“Để tôi giúp,” anh nói, giọng vẫn trầm nhưng ấm áp hơn bình thường.
Khánh An quay lại, tim đập mạnh. Hai bàn tay họ chạm nhau khi anh giúp cô lau kính xe. Cô lùi lại một chút, đỏ mặt, nhưng không rời mắt khỏi anh. Hạo Nhiên khẽ nhếch môi, ánh mắt vừa nghiêm nghị vừa có chút thú vị.
Sau khi xe sạch sẽ hơn, họ đứng bên nhau dưới cơn mưa nặng hạt. Khoảnh khắc ấy, thời gian như ngừng lại. Khánh An không nói gì, cảm nhận từng giọt mưa rơi trên vai, từng nhịp tim rộn ràng. Hạo Nhiên nhìn cô, ánh mắt dường như muốn nói gì, nhưng rồi lại thôi, quay đi hướng xe anh đỗ.
“Cô về nhà cẩn thận,” giọng anh vang lên từ phía sau, nhưng âm thanh vừa đủ để cô nghe thấy.
Cô gật đầu, bước vào xe, lòng bồi hồi. Cảm giác vừa an toàn vừa rối rắm len lỏi, khiến cô không thể nào quên khoảnh khắc mưa hôm nay.
Tối hôm đó, Khánh An về nhà, ngồi bên cửa sổ phòng ngủ, nhìn mưa rơi ngoài đường. Cô nhớ lại tất cả từ khi đứng bên Hạo Nhiên dưới mưa: sự nghiêm nghị, ánh mắt quan tâm, những cử chỉ nhẹ nhàng mà anh không thốt lời. Cô tự hỏi, phải chăng anh không chỉ quan tâm đến năng lực của cô, mà còn… đến cảm xúc của cô nữa?
Ngày hôm sau, tại bệnh viện, Khánh An nhận được một thông báo bất ngờ: hội thảo y khoa cấp quốc tế sẽ được tổ chức ngay tại bệnh viện. Bà trưởng khoa yêu cầu các bác sĩ trẻ tham gia thuyết trình và trình bày nghiên cứu. Khánh An được chỉ định chuẩn bị báo cáo về dự án nghiên cứu thuốc mới, cùng Hạo Nhiên.
Cô vừa phấn khởi vừa lo lắng. Đây là cơ hội để cô chứng minh năng lực, nhưng cũng là lúc cô phải đối mặt trực tiếp với Hạo Nhiên trước nhiều người, điều mà khiến tim cô rộn ràng không yên.
Trong lúc chuẩn bị, Mai Linh lại xuất hiện, nét mặt tò mò xen lẫn nham hiểm:
“Nghe nói cô và Hạo Nhiên sẽ trình bày cùng nhau? Thật sự là áp lực quá nhỉ?”
Khánh An hít một hơi, cố gắng bình tĩnh: “Mọi người đều có áp lực riêng mà.”
Nhưng Mai Linh không dừng lại: “Chỉ là… cô nên nhớ, anh ấy lạnh lùng lắm. Không phải ai cũng chịu nổi áp lực khi đứng cạnh anh ta đâu.”
Khánh An cười nhẹ, nhưng trong lòng bắt đầu hồi hộp. Cô biết rằng lần trình bày này sẽ là bước ngoặt quan trọng, nơi mà năng lực và cảm xúc sẽ bị thử thách cùng lúc.
Khi buổi hội thảo diễn ra, Khánh An đứng bên cạnh Hạo Nhiên, nhìn thấy ánh mắt nghiêm nghị nhưng ẩn sau đó là sự tin tưởng mà anh dành cho cô. Mỗi khi cô thuyết trình, anh chỉ lướt mắt qua bảng số liệu, không nói lời nào, nhưng sự hiện diện của anh khiến cô vừa căng thẳng vừa an tâm.
Một tình huống bất ngờ xảy ra: máy chiếu gặp trục trặc giữa phần trình bày. Khánh An hơi lúng túng, nhưng Hạo Nhiên lập tức giúp cô khắc phục, hướng dẫn bằng vài câu ngắn gọn nhưng hiệu quả. Khoảnh khắc ấy, trái tim cô rung động mạnh mẽ. Cô cảm nhận rõ ràng rằng giữa nghiêm nghị và quan tâm, Hạo Nhiên đang để lại dấu ấn không thể xóa nhòa trong cô.
Buổi hội thảo kết thúc thành công. Khánh An đứng ngoài phòng hội thảo, nhìn Hạo Nhiên khi anh nói chuyện với các đồng nghiệp cao cấp. Ánh mắt anh thoáng nhìn cô, nụ cười nhẹ thoáng qua khóe môi. Cô mỉm cười trong lòng, cảm giác vừa tự hào vừa bối rối.
Khi về đến nhà, Khánh An ngồi bên cửa sổ, nhìn ánh đèn thành phố lấp lánh, nhớ về mưa chiều hôm qua, về khoảnh khắc dưới cơn mưa và về ánh mắt Hạo Nhiên hôm nay. Cô nhận ra rằng, mối quan hệ giữa họ đang dần trở nên phức tạp hơn, không còn chỉ là cấp trên – cấp dưới nữa. Nó là sự kết hợp giữa ngược tâm và ngọt ngào, giữa trách nhiệm và cảm xúc giấu kín, mà cô chưa từng trải qua trước đây.
Và trong lòng Khánh An, hình bóng Hạo Nhiên vẫn hiện lên, nghiêm nghị, lạnh lùng, nhưng đầy quan tâm. Cô biết rằng hành trình phía trước sẽ đầy thử thách, nhưng đồng thời cũng tràn ngập những khoảnh khắc bất ngờ khiến trái tim cô rung động – một cảm xúc vừa ngược tâm vừa ngọt ngào, mà cô sẽ phải học cách đối diện từng bước.
Hết chương 5.