bên nhau trong lặng thầm

Chương 6: Bão trong nội bộ


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Sáng hôm sau, Bệnh viện Quốc tế Thiên Phúc bỗng trở nên ồn ào hơn thường lệ. Khánh An bước vào khoa, cảm giác nặng nề bao trùm. Một vài đồng nghiệp tụ tập bàn tán xôn xao, ánh mắt không giấu được vẻ tò mò và nghi ngờ. Cô nhanh chóng nhận ra hôm nay sẽ không chỉ là một ngày làm việc bình thường.

Ngay khi cô vừa đặt cặp xuống bàn làm việc, bà trưởng khoa gọi cô vào phòng họp gấp. Trong phòng, các bác sĩ cấp cao đang tụ tập, vẻ mặt nghiêm nghị. Ở giữa, Hạo Nhiên đứng thẳng, tay đặt lên bàn, ánh mắt lạnh lùng như băng.

“Khánh An, hôm nay cô sẽ phải trực tiếp xử lý một ca bệnh đặc biệt,” anh nói, giọng trầm nhưng đủ để mọi người im lặng.

Khánh An gật đầu, tim đập nhanh. Cô biết rằng ‘ca bệnh đặc biệt’ thường đi kèm áp lực cao và rủi ro lớn.

“Đây là bệnh nhân A, nữ, 45 tuổi, bị biến chứng từ ca mổ tim phức tạp. Trạng thái hiện tại rất nguy hiểm, cần phối hợp chặt chẽ với y tá và các bác sĩ khác. Cô phải chịu trách nhiệm toàn bộ quá trình theo dõi và điều trị,” Hạo Nhiên tiếp tục, ánh mắt dõi theo cô.

Khánh An hít một hơi sâu, ghi nhớ từng chỉ số và yêu cầu. Ngay khi cô chuẩn bị rời phòng, một đồng nghiệp, Tuấn – bác sĩ trẻ trong khoa, khẽ thì thầm với cô:

“Cô Khánh An, hôm nay cẩn thận. Một số người trong khoa không thích việc cô được Hạo Nhiên giao nhiệm vụ đặc biệt đâu.”

Cô khẽ gật đầu, lòng dấy lên lo lắng. Không chỉ áp lực từ bệnh nhân, mà còn có những rắc rối nội bộ.

Khi đến phòng bệnh nhân, Khánh An nhanh chóng kiểm tra các chỉ số, hướng dẫn y tá chuẩn bị thuốc và thiết bị. Bệnh nhân nữ nằm trên giường, mồ hôi nhễ nhại, nhịp tim không ổn định. Cô cảm nhận rõ rệt sự nguy hiểm, nhưng đồng thời, cô biết đây là cơ hội chứng minh năng lực bản thân.

Trong lúc thao tác, Tuấn lại xuất hiện, ánh mắt dò xét:

“Cô chắc chắn muốn tự mình xử lý hết mọi việc sao? Không cần gọi thêm người hỗ trợ à?”

Khánh An nén sự khó chịu, mỉm cười: “Tôi có đủ khả năng. Nhưng nếu cần, tôi sẽ thông báo.”

Tuấn chỉ nhếch môi, không nói thêm, nhưng thái độ khiến cô cảm thấy áp lực. Đây chính là “bão trong nội bộ” mà cô từng nghe đồng nghiệp nhắc đến.

Khoảng một giờ sau, tình trạng bệnh nhân trở nên nguy cấp: nhịp tim bất thường, huyết áp tụt nhanh. Khánh An lập tức ra lệnh y tá chuẩn bị thuốc khẩn cấp, đồng thời gọi Hạo Nhiên qua radio nội bộ.

Chỉ vài phút sau, Hạo Nhiên xuất hiện. Anh nhìn nhanh qua các chỉ số, nắm bắt tình hình và ra lệnh từng bước:

“Cô làm đúng, nhưng cần tăng tốc độ truyền dịch. Tốc độ này không đủ để ổn định huyết áp.”

Khánh An gật đầu, thực hiện theo hướng dẫn, tim đập mạnh vì vừa căng thẳng vừa hồi hộp. Anh đứng bên cạnh, không can thiệp trực tiếp nhưng ánh mắt dõi theo cô, khiến cô cảm nhận được sự quan tâm kín đáo mà vẫn nghiêm nghị.

Sau khi tình trạng bệnh nhân tạm ổn, Hạo Nhiên rút ra ngoài, nhìn Khánh An nghiêm nghị:

“Cô xử lý tốt, nhưng cần rút kinh nghiệm trong việc phối hợp với đồng nghiệp. Đừng để áp lực nội bộ ảnh hưởng đến quyết định của mình.”

Khánh An mím môi, cảm giác vừa tự hào vừa bối rối. Cô biết rằng giữa sự nghiêm khắc và quan tâm của Hạo Nhiên, luôn tồn tại một ranh giới mỏng manh.

Ngay sau đó, bà trưởng khoa gọi Khánh An vào phòng họp. Một cuộc họp khẩn diễn ra với toàn bộ nhân viên khoa. Trong phòng, các bác sĩ chia phe, một số nghi ngờ năng lực của Khánh An, số khác lại ủng hộ cô vì những thành tích gần đây. Mai Linh đứng một góc, cười nham hiểm, ánh mắt dường như muốn thử thách cô.

Hạo Nhiên đứng giữa, giọng trầm:

“Tôi biết một số người không đồng ý việc Khánh An được giao nhiệm vụ quan trọng. Nhưng cô ấy đã chứng minh năng lực trong nhiều tình huống. Ai có ý kiến, cứ nêu ra cụ thể bằng dữ liệu và lý luận y khoa, không dựa vào cảm tính hay định kiến.”

Phòng họp im lặng, mọi người dần nhận ra sự nghiêm khắc và công bằng của Hạo Nhiên. Khánh An đứng lặng, tim dường như nhẹ nhõm hơn.

Buổi chiều, cô tiếp tục công việc. Một tình huống bất ngờ khác xảy ra: một bệnh nhân nam, trung niên, nhập viện trong tình trạng ngất xỉu do hạ đường huyết. Khánh An lập tức xử lý, nhưng đồng thời phát hiện hồ sơ bệnh nhân có nhiều mâu thuẫn. Cô quyết định gọi Hạo Nhiên đến kiểm tra.

Anh xuất hiện chỉ trong vài phút, nhìn qua hồ sơ, ánh mắt nghiêm nghị:

“Cô phát hiện đúng. Một số thông tin bị bỏ sót trong quá trình chuyển viện. Cô đã cứu bệnh nhân kịp thời.”

Khánh An cảm thấy vừa thở phào vừa xúc động. Anh nghiêm túc khen ngợi, nhưng trong lòng cô biết rằng ánh mắt anh còn chứa sự quan tâm âm thầm mà anh hiếm khi thể hiện bằng lời.

Khi kết thúc ca trực, Khánh An đứng bên cửa sổ khoa, nhìn ánh nắng nhạt chiếu qua tán cây. Cô nhớ lại tất cả những gì đã trải qua hôm nay: xung đột nội bộ, áp lực công việc, và cả những khoảnh khắc khi Hạo Nhiên xuất hiện đúng lúc, giúp cô vừa ổn định bệnh nhân vừa bình tâm.

Cô nhận ra rằng, mối quan hệ giữa cô và Hạo Nhiên đang trở nên phức tạp hơn: không chỉ là cấp trên – cấp dưới, mà còn là sự tin tưởng, quan tâm và những cảm xúc chưa được thốt ra.

Khánh An mỉm cười nhẹ, tự nhủ: “Hành trình phía trước sẽ còn nhiều bão tố, nhưng cũng sẽ có những khoảnh khắc khiến trái tim mình rung động.”

Và cô biết rằng, hôm nay chỉ là bước đầu của những thử thách lớn hơn, nơi mà áp lực nghề nghiệp và cảm xúc cá nhân sẽ đan xen, tạo nên những khoảnh khắc vừa căng thẳng vừa ngọt ngào, khiến cô phải học cách cân bằng từng bước.

Hết chương 6.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×