Đêm thứ bảy, bệnh viện trở nên yên tĩnh hơn thường lệ. Ánh đèn hành lang chiếu xuống nền gạch sáng loáng, phản chiếu những bóng người lướt nhanh qua. Khánh An vừa hoàn tất công việc còn sót lại, chuẩn bị rời viện về nhà.
Khi bước ra cổng, cơn mưa bất ngờ trút xuống. Cô vội rút ô từ trong túi xách nhưng phát hiện ô bị gãy một thanh kim loại. Tim cô dường như đứng lại một nhịp. Không có lựa chọn nào khác, cô cố gắng chạy nhanh về bãi xe.
Chưa kịp đi xa, cô nghe tiếng gọi từ phía sau:
“Khánh An!”
Cô quay lại và thấy Hạo Nhiên chạy đến, tay cầm ô lớn, áo khoác vẫn còn hơi ẩm. Anh mở ô che cho cô, giọng trầm:
“Cô không thể đi một mình trong mưa như vậy.”
Khánh An ngượng ngùng, cúi đầu: “Cảm ơn anh…”
Họ đi dọc theo lối đi bùn lầy, tiếng mưa trút xuống mái tôn vang vọng. Không gian yên tĩnh, chỉ còn tiếng bước chân hòa với mưa rơi. Khánh An cảm giác tim mình đập nhanh, vừa lo lắng vừa bối rối.
Khi đến bãi xe, cô phát hiện xe mình bị bắn bẩn một góc, nước mưa văng lên cửa kính. Cô định bước lại lau thì Hạo Nhiên lập tức kéo cô ra xa:
“Để tôi xử lý,” anh nói, giọng nghiêm nghị nhưng ẩn sâu là sự quan tâm.
Hai bàn tay họ chạm nhau khi anh giúp cô lau kính. Khoảnh khắc ấy khiến Khánh An đỏ mặt, tim đập rộn ràng. Cô cảm nhận rõ ràng sự ấm áp từ Hạo Nhiên, nhưng đồng thời cũng thấy bối rối vì khoảng cách giữa họ vẫn chưa rõ ràng.
Sau khi xe sạch sẽ, Hạo Nhiên đưa cô đến gần lối ra. Bỗng điện thoại cô rung lên, là tin nhắn từ Mai Linh:
“Nghe nói cô được Hạo Nhiên giúp đỡ trong mưa? Thật đáng ghen tị. Nhưng cẩn thận nhé, không phải ai cũng ưa chuyện này đâu.”
Khánh An nhíu mày, cảm giác vừa phiền vừa bực bội. Cô không muốn xung đột thêm, nhưng tin nhắn này khiến cô nhận ra rằng căng thẳng nội bộ vẫn chưa lắng xuống.
Ngay lúc đó, Hạo Nhiên nhìn cô, ánh mắt nghiêm nghị:
“Cô thấy mệt không?”
Khánh An lắc đầu, cố giấu cảm xúc: “Không, tôi ổn.”
Anh đứng lặng một lát, rồi mở cửa xe cho cô, giọng trầm nhưng ấm:
“Về nhà cẩn thận. Tôi sẽ về sau.”
Cô gật đầu, tim vẫn còn rộn ràng. Khi lái xe ra khỏi bãi, Khánh An nhìn qua gương chiếu hậu thấy Hạo Nhiên đứng đó, tĩnh lặng dưới mưa, hình ảnh ấy in sâu trong lòng cô.
Ngày hôm sau, bệnh viện lại trở nên náo nhiệt với những ca trực cuối tuần. Khánh An nhận được nhiệm vụ theo dõi bệnh nhân có dấu hiệu rối loạn nhịp tim sau một ca phẫu thuật phức tạp. Trong lúc chuẩn bị thuốc và thiết bị, cô bất ngờ phát hiện hồ sơ của bệnh nhân có những chi tiết không khớp, khả năng dẫn đến hiểu lầm trong quá trình điều trị.
Cô quyết định gọi Hạo Nhiên đến kiểm tra. Khi anh xuất hiện, ánh mắt nghiêm nghị dõi theo từng chi tiết:
“Cô phát hiện đúng, nhưng cần báo cáo ngay cho tôi. Không được tự ý xử lý khi có nghi vấn về hồ sơ.”
Khánh An gật đầu, vừa lo lắng vừa cảm thấy ấm lòng. Sự xuất hiện đúng lúc của anh khiến cô cảm nhận được sự tin tưởng và quan tâm, dù anh vẫn giữ vẻ nghiêm nghị.
Buổi chiều, khi mọi công việc tạm ổn, Khánh An rảo bước đến phòng nghỉ, định ngồi xuống thư giãn thì thấy Mai Linh đứng đó, vẻ mặt dò xét:
“Cô Khánh An, nghe nói đêm qua Hạo Nhiên đưa cô về trong mưa? Thật sự… khá gần gũi đấy nhỉ?”
Khánh An đỏ mặt, nhưng cố gắng giữ bình tĩnh: “Chuyện ngoài giờ làm thì không liên quan đến công việc.”
Mai Linh nhếch môi, ánh mắt lấp lánh vẻ tò mò:
“À, nhưng chắc chắn một số người sẽ để ý, và hiểu lầm là điều không tránh khỏi.”
Khánh An thở dài, nhận ra rằng hiểu lầm có thể xảy ra bất cứ lúc nào, từ đồng nghiệp đến những quan sát nhỏ nhất.
Khoảng một giờ sau, Hạo Nhiên bước vào phòng nghỉ, nhìn Khánh An:
“Cô ổn chứ?” giọng trầm nhưng ẩn chứa sự lo lắng.
Khánh An gật đầu, mỉm cười nhẹ: “Vâng, tôi ổn.”
Anh bước đến gần, ánh mắt dừng lại trên khuôn mặt cô. Khoảnh khắc im lặng trôi qua, cả hai cảm nhận được sự căng thẳng và rung động cùng lúc. Nhưng trước khi bất cứ lời nào được thốt ra, điện thoại của Khánh An rung lên: là tin nhắn từ khoa, báo có tình huống khẩn cấp với một bệnh nhân mới nhập viện.
Cả hai lập tức trở lại trạng thái làm việc. Họ phối hợp nhịp nhàng, xử lý tình huống kịp thời. Khánh An cảm nhận rõ ràng rằng sự xuất hiện của Hạo Nhiên không chỉ giúp cô ổn định tình huống, mà còn tạo ra một cảm giác an toàn khó diễn tả.
Khi tình hình bệnh nhân ổn định, Hạo Nhiên nhìn Khánh An:
“Cô đã làm tốt. Nhưng nếu có bất cứ nghi ngờ hay áp lực nào, hãy báo cáo ngay. Đừng để hiểu lầm hoặc áp lực bên ngoài ảnh hưởng đến quyết định.”
Khánh An cúi đầu, tim đập nhanh, vừa tự hào vừa bối rối. Cô biết rằng mối quan hệ giữa cô và Hạo Nhiên đang dần trở nên phức tạp: không còn chỉ là cấp trên – cấp dưới, mà còn là niềm tin, sự quan tâm và những cảm xúc chưa thể bày tỏ.
Khi ra về, trời lại mưa lất phất. Khánh An đứng dưới mái hiên, nhìn giọt mưa rơi trên kính, nhớ lại khoảnh khắc đêm qua với Hạo Nhiên, nhớ ánh mắt nghiêm nghị nhưng dịu dàng của anh. Cô nhận ra rằng, những hiểu lầm nhỏ nhặt, những khoảnh khắc bất ngờ dưới mưa, và cả áp lực công việc đều đang dệt nên một mối quan hệ phức tạp nhưng đầy sức hút.
Trong lòng Khánh An, hình bóng Hạo Nhiên vẫn hiện lên – nghiêm nghị, lạnh lùng, nhưng đầy quan tâm. Cô mỉm cười, tự nhủ: “Cuộc hành trình này sẽ còn nhiều thử thách, nhiều hiểu lầm, nhưng cũng đầy những khoảnh khắc khiến trái tim mình rung động.”
Hết chương 7.