Sáng thứ hai, Bệnh viện Quốc tế Thiên Phúc trở lại nhộn nhịp như thường lệ. Khánh An bước vào khoa, cảm giác nặng nề vẫn đeo bám sau những ngày cuối tuần căng thẳng. Cô biết rằng hôm nay sẽ không chỉ là một ngày trực bình thường – những xung đột nội bộ chưa hạ nhiệt, và một ca bệnh nguy cấp đang chờ.
Ngay khi vừa đặt cặp xuống bàn, bà trưởng khoa gọi cô vào phòng họp gấp. Trong phòng, Tuấn và Mai Linh đã đứng sẵn, ánh mắt dò xét và không giấu được vẻ thách thức. Họ trao nhau những cái liếc, và Khánh An cảm nhận rõ rệt sự căng thẳng lan tỏa.
“Khánh An, hôm nay cô sẽ phụ trách ca bệnh phức tạp. Bệnh nhân B, nam, 52 tuổi, vừa trải qua phẫu thuật gan, tình trạng nguy kịch, cần phối hợp toàn khoa,” bà trưởng khoa nói, giọng nghiêm nghị.
Khánh An gật đầu, tim đập nhanh. Đây là ca bệnh có nhiều rủi ro, và bất kỳ sơ suất nào cũng có thể gây hậu quả nghiêm trọng.
Khi cô bước vào phòng bệnh nhân, Tuấn bước theo, ánh mắt dò xét:
“Cô chắc chắn mình có thể xử lý được không? Đây không phải là ca thử nghiệm đơn giản đâu.”
Khánh An nén sự khó chịu, giữ bình tĩnh: “Tôi có đủ khả năng. Nhưng nếu cần, tôi sẽ tham khảo ý kiến đồng nghiệp.”
Tuấn nhếch môi, không nói thêm, nhưng thái độ của anh khiến cô cảm thấy áp lực gấp bội. Đây chính là cuộc đối đầu âm thầm, nơi mà kỹ năng chuyên môn và sự tự tin của cô bị thử thách.
Ngay khi bắt đầu, tình trạng bệnh nhân trở nên bất thường: huyết áp tụt nhanh, nhịp tim loạn nhịp, các chỉ số phản ứng với thuốc không ổn định. Khánh An lập tức ra lệnh y tá chuẩn bị thuốc và thiết bị, đồng thời gọi Hạo Nhiên qua radio nội bộ.
Chỉ vài phút sau, Hạo Nhiên xuất hiện, bước vào phòng với vẻ nghiêm nghị đặc trưng. Anh nhìn nhanh qua các chỉ số, nắm bắt tình hình và ra lệnh từng bước:
“Cô làm đúng, nhưng cần tăng tốc độ truyền dịch. Tốc độ này không đủ để ổn định huyết áp. Cô không được chần chừ.”
Khánh An gật đầu, thực hiện theo hướng dẫn. Cô cảm nhận rõ rệt sự hiện diện của anh – nghiêm nghị nhưng đầy tin tưởng. Khoảnh khắc này khiến cô vừa căng thẳng vừa an tâm.
Trong khi xử lý ca bệnh, Tuấn liên tục đưa ra những nhận xét khéo léo nhưng châm chọc:
“Cô Khánh An, đừng nghĩ mình làm tốt là được. Một vài đồng nghiệp không phải ai cũng hài lòng đâu.”
Khánh An mím môi, nén cơn bực bội. Cô nhận ra rằng, không chỉ bệnh nhân, mà xung đột nội bộ cũng là một thử thách lớn.
Sau hơn nửa giờ căng thẳng, tình trạng bệnh nhân tạm ổn. Hạo Nhiên nhìn Khánh An, ánh mắt nghiêm nghị nhưng có phần dịu dàng:
“Cô đã làm tốt. Nhưng cần rút kinh nghiệm trong việc phối hợp với đồng nghiệp. Đừng để xung đột bên ngoài ảnh hưởng quyết định y khoa.”
Khánh An cúi đầu, tim đập mạnh. Cô biết rằng giữa nghiêm khắc và quan tâm, Hạo Nhiên đang tạo ra một khoảng không gian vừa thử thách vừa an toàn cho cô.
Buổi chiều, khi khoa tạm yên, Khánh An nhận được một nhiệm vụ bất ngờ: tham gia buổi kiểm tra chất lượng ca bệnh và báo cáo trước toàn khoa. Mai Linh khẽ nhếch môi, ánh mắt dò xét:
“Chắc cô sẽ gặp khó khăn khi trình bày trước toàn khoa, đặc biệt là khi có Tuấn ở đó.”
Khánh An thở dài, tự nhủ phải giữ bình tĩnh. Cô chuẩn bị kỹ lưỡng báo cáo, tập trung vào dữ liệu và số liệu y học, không để cảm xúc chi phối.
Khi buổi kiểm tra bắt đầu, cô đứng trước toàn khoa, Hạo Nhiên đứng phía sau, ánh mắt dõi theo cô từng chi tiết. Khánh An trình bày mạch lạc, phân tích từng bước xử lý ca bệnh, đồng thời giải thích nguyên nhân và biện pháp xử lý khi tình huống bất ngờ xảy ra.
Một vài đồng nghiệp đặt câu hỏi, đặc biệt là Tuấn. Anh chất vấn khéo léo nhưng gay gắt:
“Cô Khánh An, trong tình huống huyết áp bệnh nhân tụt nhanh, cô đã dự đoán trước tình huống tiếp theo chưa? Tại sao không thông báo ngay cho y tá chính?”
Khánh An hơi ngập ngừng, nhưng nhanh chóng đáp lại bằng số liệu và lý luận y khoa:
“Tôi đã dự đoán và kịp thời chỉ dẫn y tá xử lý. Các chỉ số hồi phục trong vòng ba phút đầu, đảm bảo an toàn cho bệnh nhân. Tôi sẽ rút kinh nghiệm để phối hợp tốt hơn trong những ca tiếp theo.”
Hội trường im lặng trong vài giây, rồi Hạo Nhiên gật đầu, giọng trầm:
“Tôi xác nhận báo cáo của Khánh An chính xác và đầy đủ. Ai có ý kiến trái ngược cần dựa trên số liệu và logic y khoa, không nên dựa vào cảm tính hay định kiến.”
Sự nghiêm nghị của Hạo Nhiên khiến mọi ánh mắt trong phòng chuyển sang nhìn cô với thái độ khác. Mai Linh im lặng, không còn vẻ nham hiểm như trước. Tuấn cũng không nói thêm, ánh mắt thoáng nể phục.
Buổi tối, sau khi khoa tạm yên, Khánh An đứng bên cửa sổ, nhìn ánh đèn thành phố. Cô nhớ lại hôm nay: ca bệnh nguy cấp, xung đột với đồng nghiệp, sự nghiêm nghị và quan tâm của Hạo Nhiên. Tất cả tạo nên một cảm giác vừa căng thẳng vừa an tâm, khiến trái tim cô rung động.
Cô biết rằng hành trình phía trước sẽ còn nhiều thử thách, không chỉ về chuyên môn mà còn về cảm xúc. Nhưng chính những khoảnh khắc đối đầu và vượt qua áp lực, cùng sự xuất hiện đúng lúc của Hạo Nhiên, đã khiến cô nhận ra rằng mối quan hệ giữa họ đang dần chuyển mình: từ cấp trên – cấp dưới sang tin tưởng, hỗ trợ và những rung động khó thốt thành lời.
Khánh An mỉm cười, tự nhủ: “Ngày mai sẽ còn nhiều áp lực, nhiều thử thách, nhưng cũng sẽ còn những khoảnh khắc khiến trái tim mình rung động, dù có ngược tâm hay căng thẳng đến đâu.”
Hết chương 8.