Những ngày thu trôi qua êm đềm, ánh nắng dịu dàng rải khắp sân trường, len lỏi qua tán lá vàng rơi. Tiểu Nhiên và Hàn Dịch vẫn ngày ngày cùng nhau đến lớp, cùng nhau học tập, cùng nhau chơi đùa, hình bóng của cậu dường như đã trở thành một phần không thể thiếu trong cuộc sống của cô.
Một buổi chiều, khi nắng nhẹ xiên qua tán cây cổ thụ, Tiểu Nhiên ngồi bên cửa sổ lớp học, ánh mắt dõi theo Hàn Dịch đang say mê viết chữ trên vở. Cô không hiểu từ lúc nào, mỗi lần nhìn thấy cậu, trái tim mình lại rung lên lạ thường. Có lúc cô bắt gặp mình mỉm cười khi Hàn Dịch cười, hay cảm thấy hụt hẫng khi cậu quay đi nhìn một việc khác. Những cảm xúc ấy vừa lạ lẫm vừa khó hiểu.
Trong giờ học, thầy giáo giao bài tập nhóm, Tiểu Nhiên và Hàn Dịch lại được xếp cùng nhau. Khi Hàn Dịch trao bút cho cô, đôi tay họ chạm nhau, một cảm giác ấm áp len lỏi khắp cơ thể Tiểu Nhiên khiến cô hơi ngượng. Cô vội nhìn ra ngoài cửa sổ, cố gắng tập trung vào bài tập, nhưng trong lòng lại đang tràn ngập những suy nghĩ về Hàn Dịch.
“Cháu làm được không?” Hàn Dịch nhìn cô, giọng nhẹ nhàng.
“Ừ… cháu làm được.” Tiểu Nhiên đáp, nhưng mặt cô hơi đỏ. Cô không biết tại sao chỉ một câu hỏi bình thường cũng khiến tim cô đập nhanh đến vậy.
Khi tiết học kết thúc, cả hai cùng nhau dọn sách vở. Tiểu Nhiên cầm những quyển sách nặng, Hàn Dịch nhanh nhẹn giúp đỡ. Cô không nói lời cảm ơn, chỉ cười e thẹn, nhưng trong lòng lại rộn ràng. Cảm giác muốn được gần cậu, muốn chăm sóc cho cậu, khiến cô vừa vui vừa bối rối.
Chiều hôm đó, sau khi tan học, họ đi dạo quanh vườn hoa gần trường. Hoa cúc vàng rực rỡ, lấp lánh dưới ánh nắng, gió thổi nhẹ, mang theo hương thơm dịu dàng. Tiểu Nhiên nhặt một cánh hoa rơi, đặt lên mái tóc mình, rồi nhìn Hàn Dịch: “Hoa hôm nay đẹp quá, phải không?”
Hàn Dịch gật đầu, đôi mắt sáng lấp lánh: “Vâng, giống như… một ngày đẹp trời.”
Tiểu Nhiên nghe câu nói ấy, tim bỗng dưng nhói nhẹ, và cô nhận ra, mình đang quan tâm đến Hàn Dịch nhiều hơn một người bạn bình thường. Nhưng cô vẫn chưa dám nói, vẫn giấu kín cảm xúc ấy trong tim, như giấu một viên ngọc quý mà chỉ cô mới biết.
Những ngày sau, Tiểu Nhiên bắt đầu để ý từng cử chỉ nhỏ của Hàn Dịch. Khi cậu mỉm cười, khi cậu nghiêng người dạy cô làm bài, hay khi cậu chăm chú lắng nghe cô kể chuyện… mọi thứ đều khiến cô rung động. Nhưng cô biết, cô còn quá nhỏ để hiểu hết cảm giác này, và cô chưa sẵn sàng để thổ lộ.
Một buổi tối, khi ánh trăng chiếu qua cửa sổ phòng ngủ, Tiểu Nhiên ngồi bên bàn, tay cầm bút, lặng lẽ viết vào cuốn nhật ký của mình:
“Ngày hôm nay, khi Hàn Dịch mỉm cười nhìn cháu, trái tim cháu cảm thấy lạ lùng. Cháu không hiểu đó là gì, chỉ biết cháu muốn gần cậu hơn, muốn được ở bên cậu mỗi ngày. Nhưng… cháu không dám nói ra. Cháu sợ nếu nói, mọi thứ sẽ thay đổi. Cháu chỉ muốn giữ cảm giác này trong tim, âm thầm, nhưng thật ấm áp.”
Cô đặt bút xuống, ánh trăng rọi lên khuôn mặt nhỏ nhắn, dịu dàng. Trong im lặng, trái tim cô tràn ngập một cảm giác vừa hạnh phúc vừa bối rối.
Ngày hôm sau, Tiểu Nhiên lại cùng Hàn Dịch đi học, cùng nhau ôn bài, cùng nhau đi qua con đường lát đá quanh vườn. Khi Hàn Dịch nhặt một cánh lá rơi đặt lên vai cô, cô hơi giật mình, tim đập rộn ràng. Cô biết, tình cảm này đang dần lớn lên, nhưng vẫn còn quá mỏng manh, quá e dè để có thể thổ lộ.
Trong giờ nghỉ trưa, hai đứa trẻ ngồi dưới tán cây cổ thụ, chia nhau những chiếc bánh nhỏ. Tiểu Nhiên nhìn Hàn Dịch, lặng lẽ quan sát từng biểu cảm của cậu. Mỗi cử chỉ, mỗi nụ cười đều khiến cô thấy trái tim mình rộn ràng. Cô tự nhủ, dù chưa biết cách gọi tên tình cảm này, cô sẽ giữ nó, âm thầm yêu thích Hàn Dịch theo cách của riêng mình.
Một ngày nọ, khi trời mưa nhẹ, Tiểu Nhiên và Hàn Dịch trú mưa dưới mái hiên lớp học. Hàn Dịch lấy tay che mái tóc cô, ánh mắt đầy quan tâm. Cô cảm thấy một luồng ấm áp lan tỏa trong tim, nhưng vẫn giữ nụ cười e thẹn, không dám nói điều gì.
Mỗi lần như vậy, Tiểu Nhiên nhận ra, mình không chỉ muốn chơi cùng Hàn Dịch, không chỉ muốn học cùng cậu, mà còn muốn bảo vệ, muốn quan tâm, muốn ở cạnh cậu mọi lúc. Cô bắt đầu nhận ra rằng tình cảm trong trẻo của tuổi thơ đã dần chuyển thành một tình yêu thầm kín, nhẹ nhàng nhưng sâu sắc.
Cô nhớ lại lần đầu gặp Hàn Dịch trong vườn hoa, khi họ cùng nhau chơi con quay gỗ. Khoảnh khắc ấy, bây giờ mới hiện rõ trong tim cô, và cô hiểu rằng từ lần gặp gỡ đầu tiên, cậu đã chiếm một vị trí đặc biệt trong trái tim cô. Nhưng cô vẫn giấu kín, như giữ một bí mật quý giá, chỉ dành riêng cho mình.
Thời gian trôi qua, hai đứa trẻ ngày càng gắn bó hơn. Họ cùng nhau chia sẻ từng kiến thức, từng trò chơi, từng bí mật nhỏ. Tiểu Nhiên luôn tìm cách chăm sóc cho Hàn Dịch, dù chỉ là những việc nhỏ nhặt như mang bánh, nhặt lá cho cậu, hay chỉ đơn giản là ngồi bên lắng nghe cậu kể chuyện.
Một buổi chiều, khi ánh nắng rực rỡ chiếu qua tán lá, Tiểu Nhiên ngồi dưới hồ, lặng lẽ nhìn Hàn Dịch chơi đùa. Cô tự nhủ: “Cháu thích cậu… nhưng chưa thể nói ra. Cháu chỉ biết, mỗi khi cậu bên cạnh, cháu cảm thấy hạnh phúc. Cháu sẽ giữ cảm giác này trong tim, âm thầm và trân trọng.”
Và thế là, trong ánh nắng vàng rực của tuổi thơ, một tình cảm thuần khiết nhưng sâu sắc đã âm thầm nảy nở trong trái tim Tiểu Nhiên. Một tình cảm vừa ngọt ngào vừa e thẹn, vẫn còn giấu kín, nhưng đủ để khiến mỗi ngày cô đi học, mỗi buổi chiều chơi đùa cùng Hàn Dịch đều trở nên đặc biệt.
Trái tim nhỏ nhắn ấy, với những rung động đầu đời, sẽ là khởi đầu cho một mối tình thanh mai trúc mã, nhẹ nhàng nhưng bền chặt, dần dần theo họ lớn lên cùng những ngày tháng trong sáng, ngọt ngào của tuổi trẻ.
Và trong tâm trí Tiểu Nhiên, một hứa hẹn âm thầm được khắc ghi: Dù có thế nào, cô sẽ giữ tình cảm này, yêu thương Hàn Dịch theo cách riêng của mình, và cùng cậu trải qua những ngày tháng hồn nhiên, thuần khiết của tuổi thơ.