Sáng sớm mùa thu, ánh nắng xuyên qua tán lá, chiếu lên mặt đất những mảng sáng lung linh. Lạc Tiểu Nhiên cầm chiếc vòng hoa giấy, bước chân nhịp nhàng trên con đường lát đá quanh vườn trường, lòng tràn đầy háo hức. Hôm nay là ngày cuối tuần, nghĩa là sẽ có nhiều thời gian để chơi cùng Hàn Dịch, người bạn đã trở nên vô cùng đặc biệt trong trái tim cô.
Chưa đầy một phút, Hàn Dịch xuất hiện từ con đường nhỏ dẫn vào sân, tay cầm chiếc con quay gỗ mà hôm qua cậu đã sửa lại. Nhìn thấy Tiểu Nhiên, mắt cậu sáng lên, nụ cười e thẹn nhưng rạng rỡ hiện rõ trên khuôn mặt trẻ con.
“Cháu đến sớm quá!” Tiểu Nhiên reo lên, chạy tới.
“Cháu cũng vừa tới thôi,” Hàn Dịch đáp, rồi cả hai cùng nắm tay nhau đi vào góc vườn, nơi hôm trước họ đã chơi trò con quay. Không khí nhẹ nhàng, trong lành, khiến lòng hai đứa trẻ như rộng mở hơn.
“Chúng ta chơi trò gì hôm nay nhỉ?” Tiểu Nhiên hỏi, mắt sáng lên.
Hàn Dịch nhíu mày, suy nghĩ một lát rồi nở nụ cười tinh nghịch: “Chúng ta thi ai tìm được nhiều bông hoa hơn trong vòng mười phút! Ai thua phải nhặt lá cho người thắng!”
Tiểu Nhiên reo lên, đôi mắt long lanh như muốn nói rằng cô sẽ không bao giờ thua. Và thế là cuộc thi bắt đầu.
Cả hai chạy quanh vườn, hái từng bông hoa dại, cẩn thận không làm nát cánh hoa. Tiếng cười vang khắp khu vườn, hòa cùng tiếng gió thổi qua tán lá, tạo thành bản nhạc trong trẻo của tuổi thơ. Mỗi lần Tiểu Nhiên định nhặt một bông hoa mà Hàn Dịch đã chạm tới trước, cô lại vờ nhao về phía khác, cười khúc khích. Hàn Dịch nhìn thấy, cũng vờ như không biết, nhưng đôi mắt cậu lấp lánh niềm vui.
“Nhìn kìa, một bông hoa nhài này đẹp quá!” Tiểu Nhiên reo lên, giơ bông hoa lên.
“Cháu nhặt bông hoa đẹp nhất còn sót lại rồi đấy,” Hàn Dịch trêu, đôi mắt lấp lánh tinh nghịch.
Tiểu Nhiên đỏ mặt, nhưng không chịu thua, liền chạy tới chỗ khác, tìm bông hoa khác. Họ cứ thế đuổi bắt nhau quanh vườn, vừa hái hoa vừa cười đùa, thỉnh thoảng té ngã vào những bụi cỏ, nhưng ngay lập tức lại đứng dậy, ánh mắt vẫn tràn đầy hứng khởi.
Khi tiếng chuông trường vang lên, báo hiệu đã đến giờ nghỉ, cả hai mới dừng lại, đặt những bông hoa mình vừa hái xuống chiếc khăn nhỏ. Tiểu Nhiên nhìn vào số lượng hoa, thấy Hàn Dịch có nhiều hơn, hơi tiếc nuối nhưng vẫn cười: “Thua rồi, hôm nay cháu thua cậu rồi.”
Hàn Dịch nhặt một chiếc lá nhỏ, đặt lên vai cô: “Không sao, cháu sẽ giúp nhặt lá cho cô.”
Tiểu Nhiên đỏ mặt, nhưng trong lòng lại cảm thấy ấm áp. Cô nhìn Hàn Dịch, nhận ra rằng sự quan tâm nhỏ bé ấy, dù chỉ là nhặt một chiếc lá, cũng đủ khiến trái tim cô rung động.
Sau giờ nghỉ, họ cùng nhau đi học thêm vài bài tập, nhưng vẫn không quên những trò đùa tinh nghịch. Trong giờ Văn, Tiểu Nhiên cố tình đặt một chiếc bút dưới bàn Hàn Dịch, khiến cậu giật mình, cả lớp cười khúc khích. Cậu không hề giận, chỉ nháy mắt với cô, rồi nhẹ nhàng trả lại bút. Tiểu Nhiên nhìn thấy, trong lòng rộn ràng, và hiểu rằng cậu không chỉ là bạn, mà còn là người luôn khiến cô cảm thấy vui vẻ mỗi ngày.
Một ngày nọ, sau khi tan học, Tiểu Nhiên và Hàn Dịch quyết định khám phá một góc vườn ít người qua lại. Họ tìm thấy một cây cổ thụ lớn, với những cành cây dài đủ để trèo lên. Cả hai liền thi nhau leo trèo, tiếng cười vang lên khắp khu vườn. Khi Tiểu Nhiên trèo lên trước, Hàn Dịch đứng dưới đỡ lấy cô nếu cô sắp trượt. Cô cảm thấy một luồng ấm áp lan tỏa trong tim, nhận ra rằng tình cảm với Hàn Dịch đã trở nên đặc biệt hơn bao giờ hết.
Trên cành cây cao, họ cùng nhau ngồi, ngắm nhìn toàn cảnh khu vườn. Tiểu Nhiên nhặt một bông hoa dại, đặt lên mái tóc Hàn Dịch: “Hợp với cậu lắm!”
Hàn Dịch đỏ mặt, lúng túng chỉnh lại bông hoa, nhưng vẫn mỉm cười: “Cảm ơn.”
Những trò đùa tuổi thơ không chỉ mang lại niềm vui, mà còn giúp họ hiểu nhau hơn. Mỗi lần chơi cùng, họ đều quan sát, chăm sóc cho nhau. Tiểu Nhiên biết cách Hàn Dịch hay cau mày khi tập trung, còn Hàn Dịch thì nhận ra nụ cười e thẹn của cô bé khi ngượng ngùng. Tình cảm giữa họ vì vậy ngày càng gắn bó, nhẹ nhàng nhưng bền chặt.
Một buổi chiều, khi ánh hoàng hôn trải dài trên hồ, họ cùng nhau ném những chiếc lá vàng xuống nước, thi xem ai ném xa hơn. Tiểu Nhiên chạy nhảy, cười khúc khích, còn Hàn Dịch cố gắng hết sức, nhưng mỗi lần nhìn cô, cậu lại chùng bước, sợ cô ngã. Tiểu Nhiên nhận ra cử chỉ nhỏ ấy, và trái tim cô rung lên một cách lạ lùng.
Cả hai ngồi bên hồ, thở dốc, ánh mắt trao nhau những cái nhìn đầy thấu hiểu mà không cần lời nói. Tiểu Nhiên tự nhủ, trong những khoảnh khắc giản dị này, tình bạn đã trở nên đặc biệt hơn. Cô chưa gọi tên cảm giác mình dành cho Hàn Dịch, nhưng đã biết rằng cô muốn ở bên cậu, muốn được gần cậu, muốn cùng cậu trải qua tuổi thơ này, trọn vẹn và thuần khiết.
Những ngày tiếp theo, họ tiếp tục những trò đùa tinh nghịch: trốn tìm trong vườn, thi ai nhặt được nhiều hoa hơn, thậm chí thử giả vờ làm nhau giật mình để cười khúc khích. Mỗi trò chơi dù nhỏ, nhưng đều để lại dấu ấn sâu đậm, khiến tình cảm giữa họ trở nên bền chặt.
Một buổi sáng, khi Tiểu Nhiên lỡ chân ngã vào bùn, Hàn Dịch lập tức chạy tới, giơ tay kéo cô lên. Cô đỏ mặt, lau bùn trên áo cậu, cả hai cùng cười khúc khích. Tiểu Nhiên nhận ra rằng, không chỉ là trò chơi, mà Hàn Dịch còn luôn quan tâm, bảo vệ cô theo cách âm thầm nhưng chân thành nhất.
Chiều hôm đó, khi nắng dần tắt, cả hai cùng ngồi trên bậc đá, nhìn những con cá nhỏ bơi trong hồ. Tiểu Nhiên cầm tay Hàn Dịch, khẽ nắm lấy, như muốn giữ mãi khoảnh khắc này. Họ không cần nói gì, chỉ cần bên nhau, cười đùa và chia sẻ niềm vui.
Trong lòng Tiểu Nhiên, tình cảm dành cho Hàn Dịch ngày càng sâu đậm. Cô nhận ra rằng tuổi thơ, với những trò đùa tinh nghịch, không chỉ mang lại niềm vui mà còn là cầu nối, giúp họ gắn bó, hiểu nhau và dần mở ra một mối tình thanh mai trúc mã trong sáng, nhẹ nhàng mà bền chặt.
Khi màn đêm buông xuống, ánh trăng chiếu lên hồ nước, cả hai nắm tay nhau bước về nhà, lòng tràn đầy hạnh phúc. Tiểu Nhiên biết, dù chưa gọi tên tình cảm, dù vẫn giấu kín trong tim, nhưng tình bạn này đã trở thành một phần không thể thiếu trong cuộc sống của cô. Và trong những trò đùa tuổi thơ, một tình cảm thuần khiết, ngọt ngào đang âm thầm lớn lên, chuẩn bị cho những chương tiếp theo của thanh xuân hai đứa trẻ.