Buổi sáng mùa thu trong lành, ánh nắng nhẹ nhàng chiếu qua tán lá, rọi xuống những luống hoa đủ màu sắc trong vườn trường. Hương hoa nhài thoang thoảng, hòa cùng mùi đất mới ẩm, tạo nên một không gian bình yên đến lạ lùng. Tiểu Nhiên bước vào vườn, đôi mắt long lanh như giọt sương sớm, tay cầm một chiếc giỏ nhỏ đựng hạt giống hoa cúc vàng mà mẹ cô vừa chuẩn bị.
Chưa đầy một phút, Hàn Dịch đã xuất hiện từ lối đi bên cạnh, tay cầm một túi hạt giống hoa đào. Nhìn thấy cô, mắt cậu sáng lên, nụ cười e thẹn nhưng rạng rỡ.
“Cháu đến sớm quá,” Tiểu Nhiên reo lên, rồi chạy tới nắm tay Hàn Dịch.
“Cháu cũng vừa tới thôi,” Hàn Dịch đáp, giọng nhỏ nhưng rõ ràng. Hai đứa trẻ cùng nhau đi đến góc vườn, nơi những luống đất trống đã được chuẩn bị sẵn cho hôm nay.
“Chúng ta sẽ trồng hoa ở đây nhé,” Tiểu Nhiên nói, chỉ vào một luống đất nhỏ ven hồ, nơi ánh nắng chiếu rọi vừa đủ.
Hàn Dịch gật đầu, mắt ánh lên niềm vui: “Vâng, chúng ta sẽ cùng chăm sóc, để hoa nở rực rỡ.”
Cả hai bắt đầu công việc trồng hoa. Tiểu Nhiên nhặt từng hạt giống cẩn thận, đặt vào những lỗ nhỏ mà cô vừa đào, trong khi Hàn Dịch nhẹ nhàng lấp đất, nén chặt để hạt giống được chắc chắn. Đôi tay họ đôi lúc chạm vào nhau, khiến cả hai đỏ mặt, nhưng vẫn cười khúc khích.
“Hàn Dịch, chúng ta sẽ trồng nhiều hoa, để khi hoa nở, cả vườn đều rực rỡ, phải không?” Tiểu Nhiên hỏi, mắt sáng lên.
“Vâng, và khi hoa nở, chúng ta sẽ cùng ngắm. Dù sau này có xa nhau, chúng ta vẫn sẽ nhớ về khoảnh khắc này,” Hàn Dịch đáp, giọng thật lòng.
Tiểu Nhiên nghe thấy câu nói ấy, tim bỗng dưng nhói nhẹ. Cô nhìn Hàn Dịch, ánh mắt vừa e thẹn vừa long lanh: “Cháu cũng muốn như vậy… Chúng ta hứa nhé, dù có chuyện gì xảy ra, chúng ta sẽ luôn bên nhau, và không quên những ngày tháng này.”
Hàn Dịch gật đầu, nghiêm túc nắm lấy tay cô: “Cháu hứa. Dù có xa cách, dù thời gian có trôi đi, chúng ta vẫn sẽ là bạn, vẫn sẽ bên nhau.”
Cả hai cùng cười, rồi tiếp tục công việc. Tiểu Nhiên đặt một hạt giống hoa nhài, Hàn Dịch lấp đất, rồi lại đặt một hạt giống hoa đào. Họ vừa làm vừa trò chuyện, đôi khi vờ đánh lẫn nhau bằng những nắm đất nhỏ, khiến cả hai lại cười vang.
Một lúc sau, họ ngồi xuống bên hồ, đặt những dụng cụ trồng hoa sang một bên. Tiểu Nhiên nhặt một bông hoa dại, đặt lên mái tóc Hàn Dịch: “Hợp với cậu lắm!”
Hàn Dịch đỏ mặt, lúng túng chỉnh lại bông hoa, nhưng vẫn mỉm cười: “Cảm ơn.”
Cả hai ngồi im, nhìn những luống đất trống mà họ vừa trồng hạt giống. Tiểu Nhiên lặng lẽ đặt tay lên tay Hàn Dịch, lòng tràn đầy một cảm giác ấm áp kỳ lạ. Cô biết rằng từ khoảnh khắc này, không chỉ là tình bạn, mà còn là một tình cảm tinh khôi, đang âm thầm nảy nở trong tim cô.
“Lạc Tiểu Nhiên,” Hàn Dịch bỗng nhiên nói, giọng trầm lắng, “khi hoa nở, chúng ta sẽ cùng ngắm, đúng không?”
“Đúng, cháu hứa,” cô đáp, ánh mắt long lanh, môi nở nụ cười e thẹn.
Họ cùng nhau nhặt những bông hoa rơi xung quanh, trò chuyện về những điều nhỏ nhặt, từ sở thích đến những ước mơ hồn nhiên. Tiểu Nhiên kể về mong muốn được viết nhật ký mỗi ngày, còn Hàn Dịch thì nói về ước mơ trở thành người giỏi tính toán để giúp mẹ trong công việc. Mỗi lời nói đều khiến họ cảm thấy gần gũi hơn, như thể không còn khoảng cách nào giữa hai trái tim nhỏ bé.
Khi ánh nắng chiều dịu lại, Tiểu Nhiên nhìn lên trời, nơi những đám mây hồng bay lơ lửng, rồi quay sang Hàn Dịch: “Chúng ta sẽ luôn nhớ về nhau, phải không? Dù sau này có xa nhau, hay gặp chuyện gì, chúng ta vẫn sẽ giữ lời hứa này.”
Hàn Dịch nhìn cô, nghiêm túc gật đầu: “Vâng, cháu hứa. Dù có chuyện gì xảy ra, dù thời gian có trôi đi, chúng ta vẫn sẽ bên nhau.”
Tiểu Nhiên cảm thấy tim mình nhói nhẹ nhưng ấm áp. Cô biết rằng khoảnh khắc này sẽ theo cô suốt cả tuổi thơ, là kỷ niệm quý giá nhất mà không gì có thể thay thế.
Một vài ngày sau, khi những hạt giống bắt đầu nhú mầm, cả hai lại cùng nhau ra vườn, chăm sóc từng cây con. Tiểu Nhiên nhẹ nhàng tưới nước, Hàn Dịch thì vun xới đất, mỗi hành động đều được thực hiện với sự quan tâm và thấu hiểu lẫn nhau. Ánh mắt họ gặp nhau, nụ cười không lời nói, nhưng đủ để trái tim cả hai hiểu rằng tình cảm này đang lớn dần từng ngày.
Buổi tối, khi trở về nhà, Tiểu Nhiên mở cuốn nhật ký, viết:
“Ngày hôm nay, chúng cháu cùng nhau trồng hoa. Chúng cháu hứa sẽ luôn bên nhau, dù sau này có xa nhau. Tim cháu rung lên lạ thường, nhưng thật ấm áp. Cháu biết, tình cảm này không chỉ là bạn bè, mà là một thứ đặc biệt, chỉ dành cho Hàn Dịch.”
Hàn Dịch khi về đến nhà cũng cẩn thận đặt tay lên túi áo, nơi vẫn còn hạt giống hoa nhài mà Tiểu Nhiên đưa cho cậu, nhủ thầm: “Chúng ta sẽ cùng nhau chăm sóc hoa, cùng nhau lớn lên, và dù có chuyện gì xảy ra, cháu sẽ luôn bên cô ấy.”
Những ngày sau, hai đứa trẻ vẫn giữ thói quen ra vườn vào mỗi buổi chiều, chăm sóc hoa và trò chuyện. Mỗi khi một mầm non nhú lên, họ đều reo lên vui sướng, như thể chính mình đã tạo ra phép màu. Tình cảm giữa họ, từ những trò chơi tinh nghịch, từ những phút giây cùng học tập, đã chuyển thành một sự gắn bó sâu sắc, bền chặt và thuần khiết.
Và trong ánh nắng chiều cuối thu, khi lá vàng rơi khắp sân vườn, Tiểu Nhiên và Hàn Dịch nắm tay nhau, nhìn những luống hoa vừa trồng, cùng hứa thầm: “Dù có xa nhau, dù thời gian có trôi đi, chúng ta vẫn sẽ luôn bên nhau, và không quên những ngày tháng này.”
Khoảnh khắc ấy, trong trái tim hai đứa trẻ, như khắc ghi một lời hứa bất diệt – lời hứa của tuổi thơ, của tình bạn đầu tiên, và cũng là nền tảng cho một tình yêu thuần khiết, sẽ theo họ lớn lên cùng những ngày tháng hồn nhiên, ngọt ngào của tuổi trẻ.