Mùa thu dần chuyển sang đầu đông, những tán lá vàng rơi lác đác khắp sân trường, gió nhẹ thổi qua mang theo hương nhài thoang thoảng. Buổi sáng hôm ấy, Tiểu Nhiên thức dậy với tâm trạng phấn khích. Hôm nay, trường có tổ chức một sự kiện nhỏ: “Ngày hội học sinh – trò chơi và chia sẻ,” nơi tất cả học sinh được tham gia những trò chơi tập thể, thi vẽ tranh, nhảy múa, và kể chuyện.
Cô mặc bộ y phục màu hồng nhạt, tóc buộc hai búi nhỏ, trên tay cầm một chiếc giỏ đựng những bức tranh mà cô vừa vẽ xong. Cô hít một hơi dài, bước ra sân trường, ánh mắt dõi tìm Hàn Dịch. Không lâu, cậu đã xuất hiện từ cổng trường, tay cầm một chiếc cờ nhỏ, nụ cười rạng rỡ trên khuôn mặt trẻ con.
“Cháu đến sớm quá!” Tiểu Nhiên reo lên, chạy tới.
“Cháu cũng vừa tới thôi,” Hàn Dịch đáp, giọng nhỏ nhẹ, nhưng ánh mắt rực sáng niềm vui.
Họ cùng nhau đi vào sân, nơi đã tập trung nhiều học sinh khác. Tiếng cười vang, tiếng reo hò, và màu sắc của những lá cờ và băng rôn khiến không khí trở nên sôi động. Tiểu Nhiên và Hàn Dịch nhanh chóng hòa nhập vào trò chơi, nhưng vẫn giữ thói quen ở cạnh nhau.
Trò chơi đầu tiên là “Truy tìm kho báu” – mỗi nhóm phải tìm những vật phẩm nhỏ được giấu khắp sân trường. Tiểu Nhiên và Hàn Dịch lập thành một đội. Khi vừa nhận bản đồ, Hàn Dịch kéo tay cô: “Cháu đi trước, cháu dẫn đường nhé.”
Tiểu Nhiên gật đầu, tim đập rộn ràng. Cô và Hàn Dịch cùng chạy khắp sân, tìm từng manh mối. Mỗi khi phát hiện một vật phẩm, họ reo lên vui sướng, nắm tay nhau chạy về vị trí xuất phát. Khoảnh khắc tay họ chạm nhau khiến cả hai đỏ mặt, nhưng đều cười khúc khích.
Sau trò chơi, họ tham gia phần thi vẽ tranh. Tiểu Nhiên đặt bút xuống giấy, vẽ một cảnh vườn hoa mà họ đã cùng trồng hạt giống. Hàn Dịch ngồi bên, vẽ bông hoa đào mà cậu yêu thích. Cả hai thỉnh thoảng trao đổi ý tưởng, tay chạm nhau nhẹ nhàng khi đưa cây bút cho đối phương. Tiểu Nhiên cảm thấy tim mình rung lên lạ thường, một cảm giác vừa xao xuyến vừa ấm áp.
Khi tranh hoàn thành, giáo viên treo những bức tranh lên bảng. Tiểu Nhiên và Hàn Dịch đứng cạnh nhau, mắt dõi theo tác phẩm của mình. Cậu khẽ nghiêng người, nói: “Công nhận tranh của cô đẹp thật, giống như… cô vậy.”
Tiểu Nhiên đỏ mặt, cúi đầu, nhưng không giấu được nụ cười. Câu nói nhỏ nhưng chân thành ấy khiến cô cảm thấy trái tim mình ấm áp lạ thường.
Buổi chiều, sân trường tổ chức trò chơi “Kéo co.” Tiểu Nhiên và Hàn Dịch được xếp cùng một đội. Khi cả đội chuẩn bị, Hàn Dịch đặt tay lên vai cô, thì thầm: “Cháu sẽ kéo thật mạnh, chúng ta cùng thắng nhé!”
Tiểu Nhiên gật đầu, tim đập rộn ràng. Khi tiếng còi vang lên, cả hai cùng hò hét, kéo dây thật mạnh. Trong lúc căng thẳng và hưng phấn, tay Hàn Dịch bất ngờ nắm chặt tay cô, như muốn truyền cho cô sức mạnh và sự tự tin. Tiểu Nhiên hơi giật mình, tim bỗng nhói lên, nhưng trong lòng lại tràn đầy niềm vui và cảm giác an toàn.
Cuộc thi kết thúc, đội của họ thắng. Tiểu Nhiên và Hàn Dịch cùng nhau reo hò, nhảy cẫng lên, tay vẫn nắm chặt nhau. Cả hai nhận ra rằng, lần đầu tiên trong đời, họ đã vô tình nắm tay nhau, nhưng cả hai đều không buông. Khoảnh khắc ấy, dù ngắn ngủi, lại trở thành một kỷ niệm quý giá, in sâu trong tim hai đứa trẻ.
Sau khi nghỉ ngơi, họ cùng nhau tham gia trò chơi cuối: kể chuyện và làm thơ ngắn. Tiểu Nhiên kể về những ngày họ cùng nhau trồng hoa, cùng nhau vui đùa trong vườn, còn Hàn Dịch thêm vào những chi tiết tinh nghịch khiến cả lớp cười vang. Tiếng cười và ánh mắt trao nhau khiến cả hai cảm thấy gần gũi hơn, như thể chỉ họ hiểu nhau mà thôi.
Khi ngày hội kết thúc, ánh nắng chiều nhuộm vàng sân trường, Tiểu Nhiên và Hàn Dịch đi về nhà cùng nhau. Tiểu Nhiên thầm nghĩ: “Hôm nay thật vui… và lần đầu tiên, chúng ta đã nắm tay nhau. Cháu biết, đây sẽ là kỷ niệm cháu không bao giờ quên.”
Hàn Dịch cũng suy nghĩ tương tự. Cậu giữ tay Tiểu Nhiên trong lòng bàn tay mình, cảm thấy ấm áp và hạnh phúc. Lần đầu tiên nắm tay cô, cậu nhận ra rằng tình cảm dành cho Tiểu Nhiên đã vượt ra ngoài tình bạn. Nhưng cậu vẫn chưa đủ dũng cảm để nói ra, chỉ âm thầm trân trọng khoảnh khắc này.
Trên đường về, cả hai cùng nhặt những chiếc lá rơi, cười khúc khích như những đứa trẻ hồn nhiên nhất. Họ nói về những trò chơi, những bông hoa, và cả những ước mơ nho nhỏ mà mỗi đứa trẻ đều muốn thực hiện. Mỗi câu nói, mỗi cái nhìn, đều khiến trái tim hai đứa trẻ rung lên lạ thường.
Khi về đến cổng trường, họ đứng lại, ánh mắt gặp nhau, nụ cười e thẹn nhưng hạnh phúc:
“Ngày hội hôm nay thật vui, phải không?” Tiểu Nhiên hỏi, mắt long lanh.
“Vâng, cháu rất vui… nhất là lần đầu tiên nắm tay cô,” Hàn Dịch thốt lên, giọng nhỏ nhưng chân thành.
Tiểu Nhiên đỏ mặt, cúi đầu, nhưng không giấu được nụ cười. Cô khẽ thầm nhủ: “Cháu cũng thấy vui… và muốn luôn được nắm tay cậu, dù chỉ một lần thôi cũng đủ.”
Khoảnh khắc ấy, dưới ánh nắng cuối chiều, tay họ vẫn còn nắm nhau một cách ngây ngô nhưng chân thành. Tình bạn thanh mai trúc mã đã bước thêm một bước quan trọng, từ sự gắn bó hồn nhiên đến những rung động đầu đời, ngây thơ nhưng đầy ấm áp.
Và trong trái tim hai đứa trẻ, một cảm giác mới mẻ, ngọt ngào vừa nảy sinh. Một lần nắm tay, một cái nhìn, một nụ cười – tất cả đều trở thành những kỷ niệm đầu tiên của tuổi học trò, nơi tình cảm trong sáng nhưng sâu sắc, bắt đầu len lỏi, âm thầm, nhưng bền chặt, trong trái tim hai người.
Tiểu Nhiên và Hàn Dịch biết rằng, từ khoảnh khắc này, những ngày tháng học trò sẽ còn nhiều trò tinh nghịch, nhiều nụ cười, nhiều kỷ niệm đáng nhớ. Và mỗi khi nhớ về, họ sẽ luôn thấy trái tim mình rung lên một cách ngọt ngào, nhẹ nhàng, như chính cái nắm tay đầu tiên dưới ánh nắng chiều hôm nay.