bên nhau tuổi thanh xuân

Chương 7: Hiểu lầm nhỏ


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Đầu đông năm đó, tiết trời vẫn còn se lạnh, những cơn gió nhẹ mang theo hương lá khô khiến khu vườn trường nhuộm một màu vàng nhạt. Tiểu Nhiên sáng sớm đã có mặt ở sân trường, tay cầm cuốn sách và một vài bông hoa nhỏ vừa hái từ vườn. Cô định đi tìm Hàn Dịch để chia sẻ về kế hoạch chuẩn bị cho bài tập nhóm hôm nay, nhưng khi tới lớp, phát hiện cậu không có mặt.

Cô hơi bối rối, liếc quanh, nhưng Hàn Dịch vẫn chưa xuất hiện. Thời gian trôi qua, cô bắt đầu nghe các bạn bàn tán về chuyện Hàn Dịch dường như đã đi chơi với một nhóm học sinh khác, không hề báo trước. Tiểu Nhiên trong lòng chợt dâng lên một cảm giác hụt hẫng, rồi từ từ chuyển thành một chút bực bội và buồn bã.

“Chắc cậu ấy quên cháu rồi,” cô thầm nhủ, mắt nhìn ra cửa sổ, nơi ánh nắng chiếu xiên qua tán lá.

Cả buổi sáng trôi qua, Tiểu Nhiên cố gắng tập trung học, nhưng trong lòng vẫn vương chút thất vọng. Cô nhớ những trò chơi, những buổi trồng hoa, và cả lần nắm tay ngây ngô dưới ánh nắng chiều hôm trước. Những ký ức ấy khiến cô càng cảm thấy hụt hẫng khi Hàn Dịch vắng mặt.

Chiều hôm đó, Tiểu Nhiên quyết định ra vườn một mình, nơi họ từng trồng hoa, để tìm chút yên tĩnh và suy nghĩ. Cô ngồi xuống bậc đá, nhặt những chiếc lá vàng rơi, lòng buồn bã. Bỗng nhiên, cô nhìn thấy Hàn Dịch ở phía xa, đang cười nói với một nhóm bạn khác, tay cậu cũng cầm những bông hoa nhỏ.

Tim cô nhói lên. Cô vội vàng quay mặt đi, mắt nhòe đi vì cảm giác bị bỏ rơi. “Chắc cậu ấy không muốn chơi với cháu nữa,” cô lầm thầm nghĩ, giọng nói nhỏ nhẹ nhưng đầy tổn thương.

Hàn Dịch nhìn thấy Tiểu Nhiên, định tiến tới, nhưng cô đã quay lưng, bước đi nhanh về phía bậc đá khác. Cậu nhíu mày, trong lòng vừa lo lắng vừa bối rối. “Cháu không làm gì sai cả… tại sao cháu lại buồn?” Cậu tự hỏi, nhưng không biết làm thế nào để giải thích.

Những ngày sau, Tiểu Nhiên tránh Hàn Dịch. Cô không trả lời khi cậu chào, cũng không ngồi cùng khi cả lớp học nhóm. Mỗi lần Hàn Dịch muốn đến gần, cô lại e dè quay đi. Thậm chí, khi cậu nhặt một chiếc lá rơi đặt lên tóc cô, Tiểu Nhiên cũng chỉ nhìn lặng lẽ, không nói gì.

Hàn Dịch cảm thấy trái tim mình rối bời. Cậu không hiểu tại sao cô lại xa cách, và càng không muốn mất đi sự gần gũi mà họ đã có. Cậu tìm đủ cách để làm hòa: đặt những bông hoa nhỏ lên bàn cô, nhắn tin qua bạn bè hỏi han, nhưng Tiểu Nhiên vẫn giữ khoảng cách.

Một buổi chiều, khi cậu nhìn thấy Tiểu Nhiên ngồi một mình bên hồ, Hàn Dịch quyết định tới gần. Cậu nhẹ nhàng ngồi xuống bên cạnh, nhìn cô, giọng nhỏ nhưng chân thành: “Lạc Tiểu Nhiên, cháu đừng buồn nữa. Chuyện hôm đó… không phải như cháu nghĩ đâu.”

Tiểu Nhiên hơi lùi lại, mắt vẫn ươn ướt: “Hàn Dịch… cháu tưởng… cháu tưởng cậu không muốn chơi với cháu nữa.”

Hàn Dịch lắc đầu, nắm tay cô thật chặt: “Không phải đâu. Cháu chỉ đi giúp một nhóm bạn tìm vật phẩm cho trò chơi, nhưng trong lòng vẫn luôn nghĩ đến cháu. Cháu là người bạn đặc biệt nhất với cháu.”

Tiểu Nhiên nghe thấy, tim bỗng dưng ấm lại. Cô nhìn Hàn Dịch, ánh mắt vừa e thẹn vừa rạng rỡ: “Cháu… cháu cũng… nhớ cậu… và lo lắng khi không thấy cậu.”

Hàn Dịch mỉm cười, đặt tay lên vai cô: “Chúng ta sẽ không để những hiểu lầm nhỏ làm rạn nứt tình bạn đâu. Cháu hứa sẽ luôn giải thích với cháu, dù có chuyện gì xảy ra.”

Tiểu Nhiên gật đầu, đôi mắt long lanh, như muốn khắc sâu khoảnh khắc này vào tim. Cả hai lặng lẽ ngồi bên nhau, nhìn những con cá nhỏ bơi trong hồ, cảm giác gần gũi và ấm áp lan tỏa trong lòng.

Những ngày tiếp theo, họ trở lại như chưa từng có khoảng cách. Tuy nhiên, trải qua hiểu lầm, cả hai đều nhận ra tình cảm dành cho nhau sâu sắc hơn. Tiểu Nhiên biết rằng, Hàn Dịch luôn quan tâm và trân trọng cô, còn Hàn Dịch hiểu rằng, tình cảm với Tiểu Nhiên không chỉ là bạn bè, mà còn là một sự gắn bó tinh khôi, ngọt ngào.

Một buổi chiều khác, họ cùng nhau ra vườn chăm sóc những mầm hoa vừa nảy lộc. Tiểu Nhiên nhặt một chiếc lá rơi, đặt lên tay Hàn Dịch: “Cháu… hôm nay… chúng ta sẽ không cãi nhau nữa nhé.”

Hàn Dịch mỉm cười, khẽ nắm lấy tay cô: “Đúng vậy, chúng ta sẽ luôn bên nhau, dù có chuyện gì xảy ra, và sẽ không để những hiểu lầm nhỏ làm mất đi tình cảm này.”

Khoảnh khắc ấy, ánh nắng chiều chiếu qua tán lá, rọi lên khuôn mặt hai đứa trẻ, khiến mọi thứ trở nên dịu dàng và bình yên. Họ cười khúc khích, cùng nhau chăm sóc từng mầm hoa, cảm giác an toàn và hạnh phúc len lỏi trong tim.

Trái tim hai đứa trẻ, sau vài ngày xa cách, giờ đây lại hòa nhịp. Hiểu lầm nhỏ không còn là rào cản, mà trở thành cầu nối, khiến họ biết trân trọng và hiểu nhau hơn. Tiểu Nhiên và Hàn Dịch nhận ra rằng, tình bạn và tình cảm thuần khiết của tuổi thơ không chỉ gắn kết bằng niềm vui, mà còn bằng sự quan tâm, sự tha thứ và lòng tin dành cho nhau.

Khi hoàng hôn buông xuống, cả hai nắm tay nhau bước về nhà. Tiểu Nhiên khẽ tự nhủ: “Cháu biết, dù có hiểu lầm, dù có xa nhau vài ngày, tình cảm này vẫn bền chặt… và sẽ theo cháu mãi.”

Hàn Dịch cũng suy nghĩ tương tự: “Cháu sẽ luôn bảo vệ cô ấy, dù có chuyện gì xảy ra, dù có hiểu lầm, trái tim chúng ta vẫn sẽ gần nhau.”

Và dưới ánh nắng cuối ngày, giữa những cánh hoa dại và tiếng gió rì rào, hai đứa trẻ lặng lẽ nắm tay nhau, cảm nhận tình cảm đầu đời vừa ngây thơ, vừa tinh khôi, nhưng đủ mạnh mẽ để vượt qua mọi hiểu lầm nhỏ.

Hiểu lầm nhỏ ấy đã trở thành một bài học quý giá, giúp họ hiểu rằng, tình cảm thuần khiết không chỉ là niềm vui, mà còn là sự tin tưởng, quan tâm và bảo vệ lẫn nhau. Và từ khoảnh khắc này, trái tim họ lại gắn kết hơn bao giờ hết, chuẩn bị cho những ngày tháng tuổi thơ tiếp theo đầy ắp niềm vui và những rung động ngọt ngào.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×