bên sông mùa lúa chín

Chương 3: Nhà cũ


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Sáng sớm hôm sau, tiếng gà gáy vang từ đầu ngõ đến cuối làng đánh thức Minh. Không còn tiếng còi xe inh ỏi hay âm thanh máy lạnh rì rì như ở thành phố, ở đây chỉ có mùi sương sớm, mùi rơm mới phơi và những âm thanh bình dị của quê nhà.

Minh bước xuống giường, đi ra hiên. Ngôi nhà cũ vẫn vậy, mái ngói phủ rêu, những bức tường quét vôi đã ngả màu thời gian. Bên hiên, đôi dép rọ của bố ngày xưa vẫn nằm đó, dù ông đã đi xa nhiều năm.

Mẹ đang ngồi ở bếp nhóm lửa. Lửa đỏ bập bùng, mùi khói rơm thơm ngai ngái quyện cùng mùi chè xanh mới hái.
– Dậy rồi à con? – Mẹ cười, tay vẫn thoăn thoắt quạt bếp.
– Vâng. – Minh đáp, rồi ngồi xuống bên mẹ, đón lấy cái quạt nan để quạt lửa.

Bữa sáng là bát cháo gà nóng hổi, gà nhà nuôi nên thịt chắc, thơm lừng. Ăn xong, Minh giúp mẹ quét sân. Những viên gạch đỏ dưới chân đã sứt mẻ, rêu xanh bám ở kẽ, nhưng lại gợi cảm giác thân thuộc.

Anh mở cánh cửa buồng nhỏ – căn phòng của mình thuở thiếu thời. Trên bàn học cũ, những cuốn vở, cây bút máy đã khô mực vẫn còn nguyên. Tấm lịch treo tường dừng lại ở tháng tám của mười năm trước – tháng anh rời làng.

Trên tường, vẫn còn tấm ảnh chụp chung với Lan và mấy đứa bạn hồi cấp hai, tất cả đều cười tươi dưới gốc đa. Minh khẽ chạm vào tấm ảnh, lòng chùng xuống.

Buổi trưa, trời nắng như đổ lửa. Minh ra vườn sau, nơi bố từng trồng hàng cau thẳng tắp. Giờ cau đã cao vút, tỏa bóng mát. Bên cạnh là luống rau muống xanh non, hàng chuối trĩu buồng. Anh nhớ hồi bé, mỗi lần đi học về đói bụng, lại chạy ra chặt mấy quả chuối chín đem vào ăn, mẹ mắng nhưng mắt vẫn cười.

Đang mải ngắm vườn, Minh nghe tiếng gọi từ ngoài cổng:
– Minh ơi!
Anh bước ra, thấy bác Tám – bạn cũ của bố, dáng người gầy gò nhưng đôi mắt sáng.
– Nghe bảo cậu về, tôi qua rủ đi họp làng tối nay. Lâu lắm mới có mặt đầy đủ.
– Dạ, tối con sang. – Minh gật đầu.

Buổi chiều, Minh dọn lại gian nhà chính. Những bộ ấm chén sứ men rạn, cái đèn dầu, mấy chiếc ghế gỗ… tất cả đều mang màu thời gian. Mẹ đứng bên nhìn con làm, ánh mắt hiền nhưng có chút lặng lẽ.
– Con về… mẹ mừng lắm. Ở lại với mẹ lâu lâu nhé. – Giọng bà khẽ run.
– Con sẽ ở lại, mẹ ạ. – Minh nói, lần này không hứa suông.

Tối, tiếng trống họp làng vang vọng khắp ngõ. Minh theo mẹ ra đình. Trên đường, anh gặp nhiều gương mặt quen thuộc, có người nhận ra, có người phải ngập ngừng một lúc mới nhớ ra “thằng Minh con bà Hòa”. Ai cũng hỏi han, cười đùa, như chưa từng có những năm tháng xa cách.

Kết thúc buổi họp, Minh không về ngay mà vòng qua cây đa đầu làng. Dưới bóng cây, ánh trăng tròn treo lơ lửng, gió mát rượi. Anh ngồi xuống ghế đá, nghĩ về căn nhà cũ, về những kỷ niệm vẫn còn nguyên vẹn nơi đây.

Có lẽ, anh đã mất quá nhiều năm để chạy theo thứ ánh sáng ở đâu đó xa xôi, trong khi bình yên thực sự lại nằm ở chính ngôi nhà cũ này.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.