Chiếc SUV Minh xé màn đêm,tạo một vệt sáng chói lòa trên Cánh đồng hoang Vọng Cảnh.Đường đất cũ kỹ runglắc dữ dội,mang theo sự im lặng dồn nén.Minh nhìn Thanh,ánh mắt sắc lạnh,anh biết cô dẫn anh vào bẫy nhưng vẫn tin tưởng.Thanh siết chặt tấm ảnh cũ,làn da lạnh toát,ý chí rực lửa.Cô nhận ra kẻ sát nhân không cần cô chết mà cần cô nhớ lại sự thật đã bị niếc kín về cái chết của cha cô.Cha cô mang về sự điên loạn nhiễm độc Ánh Dương.Cô là vật chứa thứ hai,nhân chứng cuối cùng.
“Chúng ta đến rồi.”Minh dừng xe.Trước mặt họ,tựa như một bia mộ khổng lồ,là bộ khung than đen của ngôi nhà gỗ cũ.Cỏ dại mọc lút đầu gối.Không khí đặc quánh,nặng nề hơn bất kỳ nghĩa địa nào.Thanh cảm nhận rõ rệt sự hiện diện của Mãnh,không còn là tiếng thì thầm mà là áp lực đè nén lên buồng phổi.Đây chính là bộ xương ký ức của cô.
Họ bước vào.Minh chiếu đèn pin vào phòng làm việc cũ kỹ của cha Thanh.Giữa đống tro tàn,Minh phát hiện một vật thể kim loại:một chiếc máy ghi âm cassette cũ.Nó không bị cháy,được đặt có ý đồ.Thanh quỳ xuống,tay chạm đất.Ký ức ập đến.
*“Không!Tôi phải tiêu hủy nó!Nó đang giết chết chúng ta!”*Giọng cha cô vang lên trong tâm trí Thanh,kèm nỗi sợ hãi tột độ.Ông ấy đang loay hoay với một thiết bị.Ông ấy không thể gỡ bỏ được sự căm thù đã nhiễm vào.Đó là phản kháng của Mãnh.
Minh bật máy ghi âm.Tiếng rè rè,rồi một giọng nói lạ cất lên,không phải cha Thanh mà là một bác sĩ run rẩy,đầy hối hận.
“...Phiên điều trị cuối cùng cho Bệnh nhân T. Cảm xúc đã đạt đến ngưỡng bão hòa.Chúng ta không thể dừng lại.Bác sĩ Giám đốc chỉ là bề ngoài.Người thực sự điều khiển nó là một bác sĩ cấp dưới đã bị ám ảnh bởi quyền lực của Liệu pháp Căm Thù.Hắn ta đã tạo ra Mãnh – sự căm thù thuần túy.Tôi chỉ ghi lại.T. đã bị hy sinh.Cha cô ta,người kỹ sư bảo trì,đã sao chép hồ sơ cuối cùng.Chiếc chìa khóa nằm trong hồ sơ đó.”
Đoạn băng kết thúc bằng tiếng tách khô khốc.
Thanh bật dậy.Cô hiểu ra.Cha cô đã giấu hồ sơ thay vì tiêu hủy.Nó là chìa khóa để hóa giải Mãnh.Cũng lúc đó,một tiếng động kinh hoàng vang lên.Chiếc cửa hầm bí mật dưới chân Minh bị đẩy tung ra.Bụi và tro tàn bay lên mù mịt.Một luồng khí lạnh lẽo thấu xương phả ra,mang theo mùi hương ghê tởm của hóa chất và máu.
Từ trong hầm,một bóng người từ từ trồi lên.Hắn mặc chiếc áo khoác bệnh viện cũ kỹ đã mục nát,khuôn mặt bị che kín bởi một chiếc mặt nạ phòng độc đã hoen gỉ.Hắn chỉ nhìn thẳng vào Thanh.
Trong tay hắn là một thiết bị điều khiển từ xa—nguyên mẫu của thiết bị đã điều khiển Linh.Giọng nói méo mó,điện tử phát ra từ chiếc loa gắn trên cổ hắn,lạnh lẽo và đầy uy quyền.
“Ngươi đã đến,Vật chứa của sự Sợ Hãi.Ngươi đã tìm thấy mảnh ghép cuối cùng.Nhưng ngươi sẽ không thể giải mã nó.Cha ngươi đã giấu chiếc chìa khóa vì sợ hãi.Ngươi cũng sẽ như vậy.”
Hắn giơ thiết bị.Thanh đột nhiên cảm thấy một cơn đau đầu dữ dội,nó là nỗi thống khổ của Linh,là sự căm hận của Mãnh đang bơm trực tiếp vào cô.Minh rút súng,bị chần chừ bởi phản ứng của Thanh.Kẻ sát nhân lợi dụng khả năng của cô để tấn công cô.
“Hắn đang cố gắng khiến tôi mất kiểm soát,” Thanh thì thào,cố gắng chống lại dòng cảm xúc tàn độc.Cô nhìn thẳng vào chiếc mặt nạ phòng độc của hắn.
“Nó ở đâu,Thanh?Nơi cha ngươi giấu hồ sơ gốc.”Giọng nói điện tử ép buộc.
“Dưới lớp tro tàn!”Thanh gào lên,chỉ góc khác căn phòng.Kẻ sát nhân lập tức quay sang.Minh nhân cơ hội bắn cảnh cáo vào tường.Kẻ sát nhân chỉ cười lạnh,giọng điện tử vang lên.
“Quá muộn,Thám tử.Trò chơi kết thúc.”
Cánh cửa hầm bí mật đóng sập lại,khóa chặt Minh và Thanh bên trong ngôi nhà gỗ bị cháy.Không phải để giết mà để cô lập.Hắn cần Thanh còn sống cho nghi thức cuối cùng.Thanh nhìn hắn biến mất vào bóng đêm,để lại cô trong căn phòng đầy ám ảnh.Cô biết hắn hoàn thành bước cuối cùng.Hắn không cần chìa khóa.Hắn đã chọn cô làm mục tiêu cuối cùng.