Minh lặp lại câu hỏi giọng anh trầm đục trongcăn hầm ẩm lạnh:“Thanh quá khứ của cô là gì? Tại sao hắn lại nhắm vào cô?”Thanh hít một hơi sâu cố gắng điều hòa nhịp thở dồn dập và nhịp tim đập loạn xạ cô biết mình không thể trốn tránh được nữa. Cô nhìn chằm chằm vào bức ảnh cũ tấm ảnh cô bé Thanh bảy tuổi đã bị khóa chặt trong tiềm thức cô suốt hai thập kỷ. Cô đưa tấm ảnh cho Minh. “Cha tôi Minh. Cha tôi chính là người đã mang cảm xúc bị nhiễm độc từ Ánh Dương về nhà.”
Cô bắt đầu kể lại câu chuyện bị che giấu suốt nhiều năm. “Cha tôi không phải chỉ là kỹ sư bảo trì ông ấy là người chịu trách nhiệm lắp đặt và kiểm tra toàn bộ hệ thống điện cực phục vụ cho ‘Liệu pháp Căm Thù’. Ông ấy đã chứng kiến những phiên điều trị cuối cùng trước khi vụ cháy xảy ra và ông ấy cũng là người đã ký xác nhận niêm phong các thiết bị nhiễm cảm xúc. Ông ấy đã mang một thiết bị về nhà không phải để sử dụng mà để phân tích và tiêu hủy. Ông ấy bị ám ảnh một cách kinh khủng. Ông ấy không ngừng rên rỉ về ‘tiếng ồn trắng’—âm thanh của hàng trăm bệnh nhân đang gào thét căm hận qua thiết bị điện cực. Tôi nghe thấy nó suốt đêm.”
Minh dựa vào tường nhìn Linh đang nằm bất động như một bức tượng sáp. “Và cô với sự nhạy cảm bẩm sinh của một đứa trẻ đã hấp thụ nó. Cô trở thành Vật chứa thứ hai một kho chứa cho nỗi sợ hãi và sự căm phẫn mà cha cô mang về. Đó là lý do tại sao cô bị Rối loạn Lo âu Hậu Chấn Thương suốt hai mươi năm, không phải vì vụ cháy mà vì gánh nặng cảm xúc đó.”
Thanh gật đầu đồng ý. “Đúng vậy. Đêm xảy ra vụ cháy nhà gỗ cha tôi đã cố gắng phá hủy thiết bị đó. Ông ấy nói rằng chỉ cần nó biến mất Linh sẽ được giải thoát. Nhưng nỗi căm thù của Mãnh quá lớn. Nó không chỉ là cảm xúc; nó là một thực thể tâm linh. Nó đã phản kháng. Ngọn lửa nhỏ ban đầu bùng lên là do cha tôi cố gắng dùng hóa chất để trung hòa thiết bị. Ông ấy đã thất bại và chết trong căn phòng làm việc đó.”
“Kẻ sát nhân muốn cô nhớ lại nguyên nhân cái chết của cha cô,” Minh tóm tắt. “Và tìm ra manh mối mà ông ấy để lại. Cha cô đã viết trong nhật ký Linh cần được giải thoát bằng một chiếc chìa khóa.”
Thanh chỉ vào dòng chữ trên bức ảnh: “Chúng ta sẽ gặp nhau ở nơi tận cùng của nỗi sợ hãi.” “Nơi tận cùng của nỗi sợ hãi của tôi chính là bộ khung than đen của ngôi nhà cũ. Hắn đã chuyển sang giai đoạn đối đầu cá nhân và muốn tôi nhớ ra chi tiết cuối cùng trong ký ức của cha tôi.”
Minh ngay lập tức chuyển sang chế độ làm việc. Anh tập trung vào chiếc điện thoại di động cũ kỹ được buộc vào thiết bị điện cực lớn của Linh. “Thiết bị này là bộ phát sóng tần số cực thấp. Nó đã gửi một tín hiệu cuối cùng trước khi chúng ta đến, một tín hiệu báo hiệu nơi hắn đang chờ đợi.”
Minh mở chiếc máy tính bảng và kích hoạt phần mềm dò sóng não đặc biệt mà anh đã lấy được từ đồng nghiệp. Quá trình giải mã cực kỳ căng thẳng. Màn hình nhấp nháy liên tục hiển thị đường sóng Theta giao động mạnh mẽ, cho thấy sự xáo trộn cảm xúc từ Linh vẫn còn rất lớn. Tiếng quạt tản nhiệt của máy tính rít lên như tiếng thở dốc. Minh phải cắm sạc dự phòng để duy trì điện năng cần thiết cho bộ xử lý.
“Tín hiệu bị nhiễu loạn nặng nề,” Minh nghiến răng. “Nỗi căm thù của Mãnh quá mạnh nó đang cố gắng che giấu tọa độ.”
Thanh đưa tay đặt lên vai Minh. Cô không nói gì nhưng ánh mắt cô truyền đi một quyết tâm lạnh lùng. Cô nhắm mắt lại cố gắng lọc ra những cảm xúc nhiễu loạn để giúp Minh tập trung. Cô chấp nhận mình là một vật chứa và sử dụng khả năng đó để xác định hướng đi của nỗi sợ hãi thuần túy nơi tần số sóng não Mãnh đang tụ họp.
Ngay lập tức, màn hình máy tính ổn định trở lại trong chớp mắt. Minh tận dụng cơ hội đó để truy xuất dữ liệu cuối cùng.
“Được rồi! Tọa độ đã được giải mã,” Minh thở phào. Tọa độ chỉ đến Cánh đồng hoang Vọng Cảnh, nơi có ngôi nhà gỗ bị cháy của Thanh. “Hắn đang chờ đợi. Hắn ta đã chuyển sang nghi thức Cá Nhân Hóa.”
Minh tháo điện thoại cũ khỏi Linh. “Chúng ta đi. Hắn ta đang điều khiển Linh từ một thiết bị khác. Việc tháo cái này chỉ mua thêm cho chúng ta vài phút.” Anh đưa trả tấm ảnh cũ cho Thanh.
Thanh siết chặt tấm ảnh và chấp nhận số phận. Cuộc truy lùng đã kết thúc. Giờ là lúc đối mặt. Họ rời khỏi hầm mộ, bỏ lại Linh trong sự tĩnh lặng đáng sợ. Thanh biết mình đang bước vào cái bẫy chết người, nhưng cô tin rằng sự thật của cha cô chính là chìa khóa để đánh bại Mãnh và kẻ điều khiển hắn.