Thành phố chìm vào buổi sáng ẩm ướt sau cơn mưa đêm. Thanh và Thám tử Minh quay lại Khu Điều Dưỡng Ánh Dương. Lần này, họ không phải đột nhập. Minh đã dùng thẩm quyền để niêm phong khu vực hành chính dưới danh nghĩa "tìm kiếm thêm bằng chứng vụ án mạng liên quan đến cựu giám đốc", nhưng mục tiêu thực sự của họ là giải mã biểu tượng xoắn ốc giấu dưới lưỡi nạn nhân Hoàng Sơn.
Minh khoác áo mưa, nét mặt anh ta căng thẳng và lạnh lùng. Anh vẫn chưa hoàn toàn chấp nhận tính chất nghi thức của vụ án, nhưng bằng chứng từ "Bệnh Án Gốc" đã buộc anh phải hành động theo hướng dẫn của Thanh. “Chúng ta có mười hai giờ trước khi đội điều tra chính thức của tôi bắt đầu rà soát lại khu vực này,” Minh nói, giọng anh trầm và dứt khoát. “Tôi không muốn bất kỳ ai khác biết về biểu tượng này, cô Thanh. Nếu đây là một manh mối từ kẻ giết người, hắn ta đang dẫn chúng ta vào một trò chơi.”
“Đây không phải trò chơi, thám tử Minh,” Thanh đáp. Cô cảm nhận rõ ràng sự ghê rợn đang chờ đợi. Ánh Dương không phải là một tòa nhà; nó là một thực thể đang thở, hút cạn sức sống và sự tỉnh táo của người bước vào. “Nó là lời mời. Hắn ta muốn chúng ta đến nơi tội ác gốc thực sự bắt đầu.”
Họ trở lại Phòng Giám đốc. Dưới ánh đèn pin, Thanh xác định vị trí biểu tượng xoắn ốc trên bản đồ sơ đồ sàn nhà mà cô đã nhìn thấy thoáng qua đêm trước. Nó nằm ngay dưới khu vực sảnh chính, nơi từng là phòng tiếp tân. Một vị trí quá lộ liễu để là một căn hầm bí mật, nhưng quá khuất tầm nhìn trên bản đồ cũ kỹ.
Khi bước vào khu vực sảnh chính, Minh dùng búa và xà beng cạy lớp đá lát cũ kỹ tại điểm được đánh dấu trên bản đồ. Gạch lát bật ra, để lộ một vòm kim loại hoen gỉ. Nó không có tay cầm, chỉ có một khe hẹp gần mép vòm. Minh lấy ra một con dao Thụy Sĩ, cạy mạnh. Một tiếng rít kinh hoàng vang lên khi vòm kim loại được nâng lên, để lộ một cầu thang xoắn ốc bằng đá dẫn xuống sâu trong lòng đất.
“Cảm ơn linh hồn của cô,” Minh lẩm bẩm, giọng anh chứa đựng sự hoài nghi lẫn một chút kinh ngạc. Anh bật đèn pin công suất lớn, rọi xuống. Không khí bốc lên từ dưới hầm đặc quánh và lạnh lẽo hơn bất kỳ nơi nào trong khu điều dưỡng. Nó mang theo mùi hương của sắt gỉ, thạch cao mục và một thứ gì đó khác—một mùi hương ngọt lịm, gần giống mùi máu khô và hoa huệ dại đã chết.
Thanh đi trước. Cô đã quen với sự hỗn loạn của nỗi sợ hãi bên trong mình, và lần này, cảm giác lo âu không đến từ cô, mà đến từ chính nơi này. Cầu thang xoắn ốc dốc đứng và hẹp, hai người phải bò xuống từng bước chậm rãi, Minh giữ khoảng cách, súng trong tay sẵn sàng.
Khi họ đến chân cầu thang, họ thấy mình đang đứng trong một hành lang bằng đá cứng, ngắn và hẹp, dẫn đến một cánh cửa thép nặng nề. Phía trên cánh cửa, có một dòng chữ khắc bằng tiếng Latinh cổ đã bị mòn đi: “QUOD EST INTUS” (Cái Ở Bên Trong).
Minh cố gắng dùng xà beng cạy cánh cửa, nhưng nó quá dày và được khóa chặt từ bên trong. "Không có cách nào," anh thở dốc.
"Có thể đây không phải là nơi để đi vào," Thanh nói, đưa đèn pin rọi xung quanh. Cô nhận thấy bức tường đá bên cạnh cánh cửa có vẻ khác thường, được trát lại bằng một lớp vữa mới hơn các bức tường xung quanh. Minh nhận ra điều này ngay lập tức. Cả hai cùng dùng lực cậy lớp vữa ra, để lộ một ô cửa nhỏ hẹp, chỉ vừa đủ cho một người cúi mình chui qua. Đây không phải là cửa chính, mà là lối đi của sự tuyệt vọng hoặc bí mật.
Bên trong là một căn phòng nhỏ, không phải hầm mộ, mà là một phòng giam cô lập được gia cố, cách âm hoàn toàn, chỉ đủ chỗ cho một chiếc giường sắt bị xiềng xích và một cái bàn thí nghiệm dính đầy vết bẩn. Đó là một phòng thí nghiệm mini, nơi tội ác gốc đã được thực hiện.
Khi Thanh bước vào, một luồng lạnh đột ngột ập đến, mạnh đến mức làm Minh, người đứng ngay sau cô, rùng mình. Đèn pin của họ đột ngột nhấp nháy, rồi tắt hẳn, đẩy căn phòng vào bóng tối tuyệt đối. Cùng lúc đó, cả hai nghe thấy một tiếng thì thầm không rõ ràng, như tiếng ai đó đang khóc hoặc rên rỉ ngay sát tai họ, nhưng âm thanh đó không phát ra từ bất kỳ đâu.
“Cái gì vậy?” Minh lắp bắp, lần đầu tiên sự hoài nghi bị thay thế bằng nỗi sợ hãi thuần túy. Anh vật lộn với chiếc đèn pin, cố gắng bật lại.
Thanh cảm thấy chứng rối loạn lo âu của mình biến mất. Trái tim cô đập nhanh, nhưng đó là sự cảnh giác, không phải hoảng loạn. Cô biết cô đã đối diện với thực thể tà ác đã được ám chỉ trong bản tin. “Nó không phải là hồn ma, thám tử Minh,” cô thì thầm, giọng cô chắc chắn đến kinh ngạc. “Nó là tàn dư. Nỗi đau đã mắc kẹt lại.”
Khi đèn pin của Minh bật sáng trở lại, họ thấy trên chiếc bàn thí nghiệm, có một thứ không thuộc về hai mươi năm trước: một chiếc kim tiêm đã qua sử dụng và một lọ chất lỏng màu hổ phách còn đầy một nửa, bên cạnh là một tấm danh sách được viết bằng máu khô.
Tấm danh sách liệt kê năm cái tên. Mỗi cái tên được đánh dấu bằng biểu tượng xoắn ốc quen thuộc. Ba cái tên đã bị gạch chéo bằng một vết cắt sâu. Hai cái tên cuối cùng, vẫn còn nguyên vẹn.
Minh lập tức nhìn vào cái tên đầu tiên bị gạch: Hoàng Sơn. Anh quay sang Thanh, ánh mắt anh ta giờ đây không còn sự miệt thị, mà là sự hợp tác tuyệt đối. "Hai người nữa," anh nói. "Kẻ giết người đã ở đây. Và đây là danh sách nạn nhân tiếp theo."