Dưới ánh đèn huỳnh quang nhợt nhạt của phòng làm việc tại sở cảnh sát, tập danh sách được viết bằng máu khô trên chiếc bàn thí nghiệm từ hầm mộ trở thành trung tâm của cơn ác mộng mới. Cả Thanh và Minh đều giữ im lặng, không khí đặc quánh sự căng thẳng và nỗi sợ hãi. Ba cái tên đã bị gạch, và hai cái tên còn lại, Phạm Tấn và Lê Hiền, là những mục tiêu tiếp theo.
Minh dùng quyền hạn của mình để tra cứu nhanh chóng qua hệ thống nội bộ. “Phạm Tấn, 45 tuổi. Con trai của Phạm Lâm – cựu Kế toán trưởng Khu Điều Dưỡng Ánh Dương. Tấn là một kiến trúc sư thành công, sở hữu một biệt thự hiện đại ở ngoại ô, sống ẩn dật.”
Thanh ngước nhìn Minh, ánh mắt cô sắc lạnh. “Kế toán trưởng. Người chịu trách nhiệm về ngân sách, có lẽ là người đã giúp hợp thức hóa những chi phí cho các thí nghiệm phi nhân tính đó. Mọi nạn nhân đều có chung một nguồn gốc: con cháu của những kẻ đã hưởng lợi hoặc che đậy tội ác.”
Minh đứng dậy, vớ lấy chiếc áo khoác. “Chúng ta không còn thời gian. Tôi sẽ cử đội bảo vệ đến Lê Hiền, còn chúng ta đi tìm Phạm Tấn. Hắn ta là mục tiêu tiếp theo trong danh sách. Kẻ giết người đang đi trước chúng ta từng bước, và tôi sẽ không để hắn ra tay lần nữa.”
“Khoan đã, thám tử Minh,” Thanh gọi lại, cô kéo Minh lại gần tấm bảng trắng. “Kẻ sát nhân này không phải là một kẻ điên ngẫu hứng. Hắn ta có một nghi thức, một kế hoạch chi tiết, sử dụng chính các phương pháp tàn bạo của quá khứ. Nhưng có một điều tôi không hiểu: tại sao hắn lại để lại danh sách đó? Hắn ta muốn cảnh báo, hay hắn ta muốn chúng ta chứng kiến sự trả thù?”
“Đó là trò chơi của hắn, cô Thanh. Hắn muốn khoe khoang.”
“Không,” Thanh lắc đầu quả quyết. “Nếu hắn chỉ muốn giết, hắn đã không sử dụng biểu tượng xoắn ốc để dẫn chúng ta đến hầm mộ. Hắn muốn chúng ta tìm kiếm một ai đó. ‘Tâm hồn đã bị phá vỡ, nhưng hắn ta vẫn còn thấy mọi thứ’—đó là dòng chữ trong Bệnh Án Gốc. Và tiếng thì thầm dưới hầm mộ… Tôi dám chắc có một người nào đó đã sống sót qua vụ cháy và biết toàn bộ sự thật. Hắn ta muốn chúng ta tìm kiếm người đó, thám tử Minh.”
Minh nhíu mày, không muốn thừa nhận sự thật siêu nhiên đằng sau vụ án. “Cô đang bị ám ảnh quá mức rồi, cô Thanh. Giờ là lúc hành động.”
Cuộc hành trình đến biệt thự của Phạm Tấn là một cuộc đua không tiếng động với tử thần. Biệt thự nằm tách biệt trên một ngọn đồi, xung quanh là những hàng cây thông và sương mù dày đặc. Khi đến nơi, Minh dừng xe cách cổng vài chục mét và ra lệnh cho Thanh ở lại. Nhưng Thanh không thể chờ đợi. Sự thôi thúc phải tìm ra sự thật về bi kịch gia đình cô, được khuấy động bởi Bệnh Án Gốc, đã thay thế mọi cảm giác sợ hãi.
Họ tiếp cận ngôi nhà. Mọi thứ đều im ắng đến đáng sợ. Chiếc xe sang trọng của Tấn vẫn đậu trong gara, nhưng cánh cửa chính và cửa sổ đều bị khóa chặt. Minh nhận thấy không có dấu hiệu cạy phá. “Kẻ giết người đã vào bằng chìa khóa hoặc được Tấn cho phép.”
Minh phá khóa bằng một cú đá gọn ghẽ. Cánh cửa bật tung, để lộ một không gian nội thất tối giản, sang trọng, tương phản hoàn toàn với sự mục nát của Ánh Dương. Ánh sáng ấm áp từ đèn trần hắt ra, nhưng không khí lạnh lẽo như thể ngôi nhà vừa bị ai đó rút hết sự sống.
Hai người di chuyển thận trọng, Minh đi trước, súng chĩa thẳng. Họ kiểm tra phòng khách, nhà bếp, không có dấu hiệu xô xát hay cướp bóc. Mọi thứ đều hoàn hảo, ngoại trừ một cánh cửa phòng làm việc duy nhất bị khép hờ ở cuối hành lang.
Minh đẩy cửa bước vào. Đó là một phòng làm việc rộng lớn với cửa sổ kính nhìn ra khu rừng sương mù. Phạm Tấn đang ngồi ở chiếc ghế da lớn trước bàn làm việc. Anh ta còn sống, nhưng đôi mắt mở to của anh ta trống rỗng, vô hồn, dán chặt vào bức tường trước mặt. Anh ta không cử động, không phản ứng với sự xuất hiện của họ.
Thanh lập tức nhận ra sự tàn bạo mới. Đây không phải là cái chết thể xác như Hoàng Sơn, mà là một sự hủy hoại tâm lý hoàn toàn. Kẻ sát nhân đã thay đổi "liệu pháp" của mình.
Minh tiến đến gần Tấn, cố gắng lay người anh ta, nhưng Tấn vẫn bất động, nước dãi chảy ra từ khóe môi. “Hắn ta đã tiêm thuốc an thần liều cao,” Minh nhận định.
Thanh nhìn xung quanh căn phòng. Kẻ giết người đã tạo ra một phòng giam tâm lý. Toàn bộ bức tường, từ sàn nhà lên trần nhà, đều được bao phủ bởi những tờ giấy trắng. Trên mỗi tờ giấy là những bức vẽ đơn điệu, lặp đi lặp lại một biểu tượng duy nhất: biểu tượng xoắn ốc mà họ tìm thấy trong hầm mộ. Hàng ngàn biểu tượng xoắn ốc, được vẽ bằng than, bằng bút chì, bằng sơn, tạo ra một cơn lốc thị giác không hồi kết.
Ngay chính giữa, trên ngực Tấn, có một tờ giấy được ghim lại bằng chiếc kim tiêm rỗng tuếch mà họ đã thấy trong hầm mộ. Thanh cẩn thận gỡ nó ra. Dòng chữ viết bằng than đen, nét chữ nguệch ngoạc và hung tợn:
"Hắn không cần chết thể xác. Hắn đã chết trong Sự Thật. Hãy hỏi Kẻ Mắc Kẹt."
Thanh quay sang Minh. “Hắn ta không giết Tấn, hắn ta đã khiến Tấn bị mắc kẹt vĩnh viễn trong chính nỗi sợ hãi của mình. Liệu pháp mới này còn tàn bạo hơn cái chết.”
Minh nhìn quanh căn phòng, sự lạnh lùng chuyên nghiệp của anh bắt đầu lung lay. Anh thấy những biểu tượng xoắn ốc bắt đầu chuyển động trong mắt mình, như thể chúng đang cố gắng kéo anh vào sự điên loạn của Tấn. Anh dùng tay day day thái dương, cố gắng giữ lại sự tập trung.
“Kẻ Mắc Kẹt... hắn muốn chúng ta tìm kiếm một ai đó ở Ánh Dương. Một người đã bị bệnh án đó hủy hoại nhưng vẫn còn biết sự thật,” Thanh phân tích. “Và Lê Hiền là nạn nhân tiếp theo.”
Minh gật đầu, nhưng ánh mắt anh lại dừng lại ở chiếc bàn của Tấn. Anh lén lút đưa tay xuống gầm bàn, chạm vào một thứ gì đó. Đó là một tấm hình cũ kỹ, bị xé vụn. Minh lấy tấm hình đó ra, khuôn mặt anh tối sầm lại. Trong ảnh là Phạm Tấn (còn trẻ) đang đứng cùng một nhóm người, và một trong những người đó, Minh nhận ra, là mẹ ruột của anh.
Anh cất tấm hình vào túi, hành động nhanh đến mức Thanh không kịp nhận ra sự bàng hoàng của anh. Sự thật về mối liên hệ bí mật của Thám tử Minh với Khu Điều Dưỡng Ánh Dương đã bắt đầu lộ diện, nhưng anh ta quyết định che giấu nó.
“Tôi sẽ gọi xe cứu thương đưa Tấn đi,” Minh nói, giọng anh có một chút run rẩy mà Thanh không để ý. “Cô Thanh, cô phải tìm hiểu về ‘Hội Vết Sẹo’ mà cô đã nói. Chúng ta cần biết Kẻ Mắc Kẹt này là ai. Chúng ta không chỉ đối phó với một kẻ giết người, chúng ta đang đối phó với bóng ma tâm lý của toàn bộ khu điều dưỡng.”
Thanh rời biệt thự, cảm thấy cơn lo âu trong lòng đã được thay thế bằng một cơn đói khát truy tìm. Cô biết rằng chìa khóa không còn nằm ở những bệnh án cũ kỹ, mà nằm ở Hội Vết Sẹo—những người đã sống sót và mang theo tàn tích của Ánh Dương ra ngoài ánh sáng. Cô cần phải tìm họ, trước khi kẻ sát nhân tìm thấy Lê Hiền.