Thanh ngồi đối diện với Thám tử Minh trong xe. Chiếc xe đậu kín đáo sau một con hẻm, nhưng không khí bên trong nặng nề hơn cả sương mù ngoài kia. Sau khi Phạm Tấn bị hủy hoại tinh thần, Minh đã trở nên kín đáo đến đáng ngờ. Ánh mắt anh ta luôn tránh mặt Thanh, và những ngón tay anh cứ vô thức xoa lên túi áo khoác, nơi cô đoán là anh giấu tấm ảnh cũ kỹ của mẹ mình.
“Chúng ta có Lê Hiền,” Thanh nói, cố gắng phá vỡ sự im lặng. “Anh đã cử người bảo vệ, nhưng như chúng ta thấy, kẻ sát nhân này có khả năng đi trước chúng ta. Hắn ta không chỉ giết; hắn ta thao túng.”
“Đội bảo vệ đã được tăng cường gấp đôi,” Minh đáp, giọng anh khô khốc. “Lê Hiền là con gái của cựu thủ quỹ Ánh Dương. Cô ta làm nghề nhân viên xã hội, sống trong một căn hộ tập thể cũ. Cảnh sát đang giám sát chặt chẽ. Việc của cô bây giờ là tìm ra Hội Vết Sẹo và Kẻ Mắc Kẹt mà hắn ta muốn chúng ta tìm.”
Minh không nhìn cô, anh đang lướt qua một tập hồ sơ in ra từ máy tính. Sự căng thẳng của anh không còn là sự nghi ngờ công việc, mà là nỗi sợ hãi cá nhân. Thanh biết cô phải điều tra Minh, nhưng ưu tiên hàng đầu là Lê Hiền.
Sử dụng những thông tin rời rạc từ Bệnh Án Gốc và các bài báo cũ về vụ cháy, Thanh bắt đầu tìm kiếm trên các diễn đàn kín. Phải mất gần mười tiếng đồng hồ, cô mới tìm thấy một cộng đồng trực tuyến bị mã hóa, nơi những người sống sót sau vụ cháy và bệnh nhân cũ của Ánh Dương chia sẻ những cơn ác mộng tái diễn. Họ gọi mình là “Những Linh Hồn Mang Vết Sẹo”.
Sau nhiều lần thử và sai, Thanh dùng một mật khẩu được mã hóa (dòng chữ Latinh trên cửa hầm mộ: QUOD EST INTUS - Cái Ở Bên Trong) để truy cập vào một tin nhắn bí mật: địa điểm họp mặt.
Điểm hẹn là một tầng hầm đổ nát nằm dưới một nhà kho cũ kỹ, nơi mùi nấm mốc và thuốc khử trùng trộn lẫn. Thanh xuống cầu thang dốc, tim cô đập nhanh nhưng không phải vì lo âu, mà là vì sự hồi hộp khi sắp chạm tới sự thật.
Bên trong là một căn phòng rộng, lạnh lẽo, được chiếu sáng bằng vài ngọn nến và chiếc đèn dầu cũ. Khoảng mười người đang ngồi thành vòng tròn trên những chiếc ghế gỗ cũ. Mỗi khuôn mặt đều mang một vẻ u tối, mệt mỏi, dường như họ đã không ngủ trọn vẹn trong hai mươi năm. Họ là những con người đã mang Ánh Dương ra khỏi chính nó.
Một người đàn ông đứng tuổi, khuôn mặt gầy gò với một vết sẹo lớn chạy dài từ trán xuống cằm, đứng lên. Ông ta tên là Hùng, người điều hành cuộc họp. Ông ta nhìn chằm chằm vào Thanh, đôi mắt đầy vẻ thù địch và cảnh giác.
“Cô là ai?” Giọng Hùng khàn đặc. “Cô không phải là thành viên. Cô không có Vết Sẹo của chúng tôi.”
Thanh biết không thể nói dối. Cô rút ra tập "Bệnh Án Gốc" và đặt nó lên bàn giữa vòng tròn. “Tôi là Thanh. Tôi đang điều tra vụ án mạng gần đây. Nạn nhân là con cháu của những kẻ đã làm việc ở Ánh Dương. Kẻ sát nhân muốn chúng ta tìm Kẻ Mắc Kẹt.”
Một tiếng xì xào phẫn nộ nổi lên. Một phụ nữ khóc nức nở. Hùng giận dữ giật lấy tập hồ sơ. “Bỏ đi! Chúng tôi đã cố quên. Ánh Dương là nơi sinh ra quỷ dữ, và lũ quỷ đang quay lại.”
“Anh sai rồi,” Thanh nói, giọng cô kiên định. “Kẻ sát nhân đang dùng chính nỗi đau của các anh để trả thù. Hắn ta đang tái hiện lại liệu pháp tàn bạo đó. Hoàng Sơn bị tiêm tê liệt dây thần kinh, Phạm Tấn bị tẩy não bằng biểu tượng xoắn ốc. Hắn ta là một trong số các anh, một người đã bị tàn phá bởi liệu pháp đó và biết rõ về nó. Hắn ta đang trả thù cho người thứ sáu—người đã mất tích trong vụ cháy.”
Nét mặt Hùng cứng đờ. “Không có người thứ sáu nào cả. Mọi chuyện đều đã bị niêm phong.”
“Trong Bệnh Án Gốc có đoạn ghi chú,” Thanh tiếp tục, giọng cô gần như khẩn cầu. “‘Tâm hồn đã bị phá vỡ, nhưng hắn ta vẫn còn thấy mọi thứ.’ Kẻ Mắc Kẹt là người duy nhất nhìn thấy toàn bộ sự thật đêm xảy ra vụ cháy. Hắn ta không chết, nhưng bị mắc kẹt trong nỗi kinh hoàng của mình. Kẻ sát nhân muốn chúng ta cứu người đó, hoặc chính hắn ta là Kẻ Mắc Kẹt đó.”
Sự im lặng bao trùm. Cuối cùng, một người phụ nữ trẻ tuổi, ngồi ở góc khuất, thì thầm: “Linh... Đó là tên của người thứ sáu. Cô ấy bị coi là đã chết trong vụ cháy, nhưng không tìm thấy thi thể. Cô ấy là người cuối cùng được đưa vào khu điều dưỡng trước khi mọi thứ sụp đổ.”
Trong lúc Thanh đang ở trong tầng hầm tối tăm, Minh đang hành động một mình. Anh dùng mật mã cấp cao để truy cập vào kho lưu trữ hồ sơ cảnh sát cũ. Anh đã tìm thấy tên mẹ mình: Nguyễn Thị Mai, người từng làm nhân viên cấp dưỡng tại Ánh Dương. Tập hồ sơ của bà Mai đã bị đốt cháy một phần trong vụ hỏa hoạn, nhưng Minh tìm thấy một đoạn ghi chép nhỏ:
“... cô Mai đã cố gắng đưa bệnh nhân T. ra khỏi khu nhà chính trước khi ngọn lửa bùng lên. Bệnh nhân T. bị chấn thương tâm lý nghiêm trọng sau Liệu pháp Căm Thù. Cô Mai là nhân chứng cuối cùng của sự việc.”
Minh đột nhiên nhận ra sự thật đau đớn: Mẹ anh không phải là kẻ che đậy tội ác, mà là nhân chứng và có thể đã chết vì cố gắng cứu một ai đó. Mối liên hệ gia đình anh không phải là tội lỗi, mà là bi kịch. Nhưng nếu mẹ anh là nhân chứng, vậy bệnh nhân T. là ai? Và tại sao Phạm Tấn, con trai của Kế toán trưởng, lại có bức ảnh mẹ anh ta?
Chiếc điện thoại của Minh rung lên. Đó là tin nhắn từ tổng đài. Đội bảo vệ Lê Hiền đã gọi khẩn cấp.
“Chúng tôi mất liên lạc. Cửa sổ đã bị đập vỡ. Có vẻ cô ấy đã bị đưa đi.”
Minh cảm thấy đầu óc quay cuồng. Hắn ta đã đi trước, một lần nữa. Anh biết rõ nơi hắn ta sẽ đưa Lê Hiền đến: Khu Điều Dưỡng Ánh Dương. Hắn ta không chỉ muốn giết; hắn ta muốn sử dụng khu điều dưỡng như một sân khấu để phơi bày sự thật của Kẻ Mắc Kẹt.
Anh phóng xe đi, không kịp gọi cho Thanh. Anh phải tự mình đối mặt với nơi chôn cất bí mật của mẹ mình, và ngăn chặn cái chết của nạn nhân tiếp theo.